Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 300: Chương 300: Chương 224 – 1: Đêm đó vốn không trách anh




Lăng Thì Ngâm không muốn bị bẽ mặt, chuyện kia cô ta vẫn giữ ở trong lòng, coi như việc đó chưa từng xảy ra, chỉ cần cô ta không nói, cả đời này Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu đều không thể biết được.

Nhưng hiện tại thì khác, cô ta đã gả cho Mục Thành Quân, gả cho người nhà họ Mục.

Đối với một người đàn ông mf nói, thứ quan trọng nhất của người phụ nữ là gì? Đặc biệt là đối với đàn ông nhà họ Mục,danh tiết của người phụ nữ là quan trọng nhất.

Trước kia Mục Thành QUân nguyện ý cưới cô ta dù ít hay nhiều vì trên người anh ta có tật xấu. Nhưng Mục đại thiếu gia vốn đã đen tối lâu nay, mọt chút gió thổi cỏ lay cũng làm cho Lăng Thì Ngâm chịu không ít đau khổ.

Phàm là có một chút chuyện cũ của Lăng Thì Ngâm rơi vào lỗ tai Mục Thành Quân, anh ta liền hận không thể nhốt cô ta lại, cả đời không cho cô ta ra ngoài.

Vừ gả vào nhà họ Mục không lâu, Lăng Thì Ngâm đã nói cho anh ta, cô ta và Tưởng Viễn Chu hai năm qua chưa từng hoan ái lần nào, đứa bé cũng không phải của cô ta. Cô ta nói với Mục Thành Quân, cô ta sở dĩ bị phá thân hoàn toàn là do trong nhà ép đám hỏi, tình thế bức bách, không thể không nghe theo lời cha mẹ, là do cô ta tự động thủ…

Cô ta biết, Mục Thành Quân nửa tin nửa ngờ, chỉ là chuyện như vậy không thể nào kiểm chứng.

Cho nên đối với Lăng Thì Ngâm mà nói, đề tài này hiện tại là điều cấm kị với cô ta. Nhỡ may Hứa Tình Thâm thật sự tìm Mục Thành Quân thêm mắm thêm muối gì đó, cô ta sợ nhà Họ Mục liền khó mà trôi qua rồi.

Lăng Thì Ngâm lại nghĩ lại, nhà họ Tưởng hiện tại như vậy, Tưởng Viễn Chu như vậy, cô ta thật sự mong sao có thể phủi sạch quan hệ, tốt nhất chuyện trước kia chưa từng xảy ra, đỡ bị đám phóng viên cắn mãi không buông, làm cho Mục Thành Quân bất mãn.

Hứa Tình Thâm nhìn người phụ nữ trước mặt, năm đó Lăng Thì Ngâm đồng ý đề nghị của Tưởng Đông Đình, tự mình đi vào tiểu lâu, có Duệ Duệ còn nói đứa bé là của mình, cô ta hầu như chuyện vô sỉ đều đã làm qua, nhưng chuyện phá thân của mình…

Chuyện này, ai mà nghĩ tới?

Trong người Hứa Tình Thâm đầy buồn bực, Lăng Thì Ngâm mà nói giống như bịa ra chuyện cười, hoang đường vô cùng, lại cứ muốn để cho cô khó chịu muốn chết.

Hứa Tình Thâm che dấu sự tức giận trên mặt, “Lăng Thì Ngâm, cô cũng mới chỉ hơn hai mươi, sao lại có thể làm ra chuyện như vậy?”

“Vậy còn cô, chạy tới Cửu Long Thương hiến thân, không phải cô cực kì vui vẻ sao?” Lăng Thì Ngâm nhìn bàn tay Hứa Tình Thâm.

Cô cười lạnh, “Tôi với cô khác nhau, ở trong mắt cô, cô chưa bao giờ để ý tôi, nhưng Lăng Thì Ngâm, cô là thiên kim nhà họ Lăng, từ nhỏ đã được nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên. Người khác có thể tiếp thu được chuyện tôi hiến thân cho Tưởng Viễn Chu, nhưng có bao nhiêu người thật ra là đang mắng cô đây?”

Lăng Thì Ngâm đứng dậy, muốn cầm lấy di động của Hứa Tình Thâm, “Đưa nó cho tôi.”

“Đồ của tôi dựa vào đâu mà cho cô?” Hứa Tình Thâm dựa người vào phía sau, cắn chặt răng, “Hơn nữa làm sao tôi có thể xác định cô có lừa gạt tôi hay không?”

Sắc mặt Lăng Thì Ngâm thay đổi, lần này còn ở dây phủ lên vết sẹo của cô ta.

“Hứa Tình Thâm, tôi nói cho cô biết, nếu không phải anh trai tôi chết đi, sau khi tôi kết hôn tôi sẽ đấu cả đời với các người. Chuyện đó, tôi có đánh chết cũng không nói ra, không phải cô rất đắc ý sao? Tưởng thiếu phu nhân phải không? Ha ha…” Khóe mắt Lăng Thì Ngâm nhếch lên sự trào phúng, “Tôi muốn để cho cô thấy chồng cô và tôi từng có một đêm, trên người anh ta có máu của tôi.”

“Cô cho là cô yêu Tưởng Viễn Chu bao nhiêu? Nếu là tôi, tuy tôi cảm thấy khó chịu nhưng tôi sẽ không rời khỏi người tôi yêu, tôi sẽ liều mạng cướp đoạt anh ấy về tay mình.”

Hứa Tình Thâm nhắm mắt, nghĩ tới chuyện hai nắm trước, cô và Tưởng Viễn Chu đã hết sức cẩn thận, bọn họ ai cũng không nhắc tới, nơm nớp lo sợ.

Nghĩ tới áy náy của Tưởng Tùy Vân, đến chết đều hy vọng cô tha thứ.

Hứa Tình Thâm bỗng nhiên cảm thấy thì ra lúc đó chịu hành hạ đều là câu chuyện đáng buồn cười.

Đúng là nực cười!

Cô đứng dậy, đi lại gần Lăng Thì Ngâm, Hứa Tình Thâm đứng trước mặt cô ta, “Lăng Thì Ngâm, cô muốn mặt mũi sao?”

“Cô có tư cách…”

Tay phai Hứa Tình Thâm vung ra, dùng hết sức mình, một cái tát lên mặt Lăng Thì Ngâm, làm mắt cô ta nổ đom đóm, nửa má bên mặt sưng đỏ lên.

Lăng Thì Ngâm che mặt mình, tuyệt đối không nghĩ tới Hứa Tình Thâm sẽ ra tay.

Cô ta muốn đánh trả, Hứa Tình Thâm cho điện thoại vào trong túi, một tay chặn lại cánh tay Lăng Thì Ngâm đang vươn ra, một tay kia lần nữa vung ra, tiếng tắt truyền vào lỗ tai, Lăng Thì Ngâm bị đánh khiến cho mũi nóng lên, Hứa Tình Thâm trở tay một cái đánh mặt cô ta hướng sang bên kia.

Hai gò má đau như bị người ta lột da, Lăng Thì Ngâm không cam lòng, từ nhỏ đến lớn cô ta chưa từng bị đánh vào mặt, cô ta vung tay muốn đánh lại.

(Bật ngón tay cái cho HTT, hảo, hảo…)

Nhưng chiều cao của cô ta cuối cùng vãn thấp hơn Hứa Tình Thâm không ít, Hứa Tình Thâm dùng sức đẩy cô ta, cô ta chật vật ngã xuống.

“Thì Ngâm.” Cách đó không xa bạn của Lăng thì Ngâm đi tới, “Cô làm cái gì?”

Hứa Tình Thâm nhìn Hứa Minh Xuyên vì kinh ngạc mà đứng ngây ra, “Minh Xuyên, ngăn cô ta lại.”

“Sao, được ạ.”

Hứa Minh Xuyên nghe vậy cuối cùng cũng hồi hồn, đẩy ghế dựa ra sau, đi nhanh về phía bạn của Lăng Thì Ngâm. Mấy người chen chúc trước bàn ăn, ngay cả Hạ Manh cũng gia nhập, cô đừng bên cạnh Hứa Minh Xuyên, khí thế vô cùng, “Cô đừng có xằng bậy, nếu không ngay cả cô cũng đánh.”

“Các người vậy mà dám đánh Thì Ngâm?”

“Có gì mà không dám, chị tôi còn xé xác cô ta.”

Hứa Tình Thâm từ trên cao nhìn xuống Lăng Thì Ngâm ở phía dưới, “Nhà họ Lăng các người hại chết dì nhỏ, mà cô thì sao? Cô là đầu sỏ gây nên, Lăng Thì Ngâm, pháp luật không thể làm gì được cô, nhưng sau này tôi sẽ không để cho cô yên lành trôi qua.”

“Chỉ bằng cô?” Lăng Thì Ngâm che hai má, đưa mắt hung hăng nhìn chằm chằm Hứa Tình Thâm, “Hiện tại Tưởng Viễn Chu còn có thể đứng phía sau hậu thuẫn cho cô sao? Hứa Tình Thâ, chúng tôi, chúng tôi chờ cô đến lúc bị đuổi đi, đến lúc đó chúng ta nợ mới nợ cũ cùng nhau tính một lượt.”

“Nghe ý tứ của Mục thiếu phu nhân, chờ tôi hai bàn tay trắng, cô sẽ không bỏ qua cho tôi hả?”

“Hứa Tình Thâm, đến lúc đó sẽ để cho cô sống không bằng chết.”

Hứa Tình Thâm cầm lấy cốc thủy tinh trên bàn, cầm một cốc nước chanh hất lên mặt Lăng Thì Ngâm, tóc cô ta ẩm ướt, Hứa Tình Thâm cầm cốc trong tay, “Nếu đã như vậy thì sau này tôi có không ít cơ hội làm vậy với cô, hôm nay tôi đúng là không dễ dàng mà buông tha cho cô.”

Bạn của Lăng Thì Ngâm thấy vậy, tiến lên, “Các người đừng khinh người quá đáng.”

Hứa Minh Xuyên đẩy bả vai cô ta, “Tôi đã nói với cô, đừng xen vào chuyện của người khác.”

“Các người buông Thì Ngâm ra.” Người phụ nữ cầm túi trong tay đánh vào Hứa Minh Xuyên.

Dù sao Hứa Minh Xuyên cũng là đàn ông, không hạ tay quá mạnh với cô ta, cậu cầm lấy cổ tay cô gái, nháy mắt với Hạ Manh, “Vợ, nhanh lên.”

Hạ Manh lấy túi trên người xuống, ầm ầm đánh vào mặt cô gái kia, “Tôi đánh cô dám đánh chồng tôi, tôi cho cô đánh này.”

“A… cứu mạng.”

“Người tới….”

Hai tay cô gái bị nắm chặt, không thể đánh lại, túi trong tay Hạ Manh là mua được, đặc biệt cứng, đồng thời da cũng rất cứng, không được mấy cái đã đánh cho cô gái mù mờ rồi.

Lăng Thì Ngâm ốc không mang nổi mình ốc, đưa tay cầm khăn ăn lau mặt, đôi mắt cô ta không nhịn được đỏ lên, “Hứa Tình Thâm, cô muốn động thủ với tôi sao?”

“Hậu quả thế nào?” Đã đến lúc này tâm tình Hứa Tình Thâm vẫn chưa hồi phục, trong lòng tràn đầy phẫn nộ, giống như lúc nào cũng có thể bùng nổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.