Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 301: Chương 301: chương 224 -2




Trong nhà hàng còn có khách hàng nhìn náo nhiệt, người phục vụ gọi quản lý tới, mấy người nhanh chóng đi tới bàn, “Đây là chỗ công chúng, mấy vị…”

Hứa Tình Thâm quay đầu nhìn người quản lý, “Ngại quá, chúng tôi xử lý ân oán cá nhân một chút.”

“Nhưng mà các cô ra tay ở nhà hàng.”

“Là cô ta nói lời khiêu khích trước.” Hứa Tình Thâm chỉ vào Lăng Thì Ngâm ở trước mặt.

Lăng Thì Ngâm hết sức chật vật, gương mặt đau vô cùng, quản lý liếc mắt một cái đã nhận ra cô ta, lại nhìn Hứa Tình Thâm, có chút giật mình.

“Thì ra là Tưởng thiếu phu nhân, Mục thiếu phu nhân.”

“Nếu không ông xem như cái gì cũng chưa xảy ra đi.” Hứa Tình Thâm đứng tại chỗ, giống như không chịu nhượng bộ.

“Cái này… Tưởng thiếu phu nhân, chúng tôi là mở cửa buôn bán.” Quản lý có chút khó xử, “Hơn nữa ngài xem, nhiều ánh mắt đang nhìn như vậy.”

“Nhanh, báo cảnh sát, ông xem bọn họ bắt nạt Mục thiếu phu nhân thành cái gì rồi.” Bạn của Lăng Thì Ngâm kêu lên.

Ánh mắt Hứa Tình Thâm nhìn xuống Lăng Thì Ngâm, “Là tôi đánh cô, hiện tại cô cầm điện thoại báo cảnh sát đi.”

Ngược lại Hứa Tình Thâm lại cả vú lấp miệng em, là người gây sự.

Chóp mũi Lăng Thì Ngâm đỏ lên, Hứa Tình Thâm liên tục tát vào co ta, hai gò má đều sưng lên.

Cô ta không dám đánh lại, dù sao một chọi một mà nói sức lực cô ta còn lâu mới là đối thủ của Hứa Tình Thâm, truyền ra cũng sẽ mất mặt.

“Báo cảnh sát đi.”

“Đúng thế, báo cảnh sát, làm sao có thể ở đây đánh người chứ?”

Sắc mặt Lăng thì Ngâm trắng bệch, nhìn thấy không ít người vây quanh, cô ta khẩn trương cúi đầu.

“Cô không dám thì tôi thay cô báo cảnh sát…” Trong đám người có một cô gái trẻ tuổi cảm thấy bất công cho Lăng Thì Ngâm, lấy điện thoại ra.

Lăng Thì Ngâm đương nhiên không nghĩ muốn ồn ào, cô ta đứng dậy, đẩy Hứa tình Thâm đứng trước mặt ra, giọng nói chua chát nhìn mọi người, “Không cần các người quan tâm.”

Cô ta dẫm giày cao gót rời đi, lúc Lăng Thì Ngâm bước qua người Hứa Tình Thâm, “Tôi sẽ không để cho cô dễ chịu.”

Hứa Tình Thâm thấy cô ta chuẩn bị rời đi, cô không dấu vết giơ chân lên, ngay tại mắt cá chân Lăng Thì Ngâm, Hứa tình Thâm nghe phịch một tiếng, cả người Lăng Thì Ngâm nằm úp sấp trên mặt đất, nổ đom đóm.”

Cô ta nghẹn ngào hai tiếng, hai tay nắm chặt, Hứa Tình Thâm tiến lên, từ chỗ ngồi cầm lấy túi xách, “Minh Xuyên, Manh Manh, chúng ta đi thôi.”

“Dạ.”

Hạ Manh thu lại túi xách trong tay, Hứa Minh Xuyên buông tay, bạn của Lăng thì Ngâm chạy tới.

“Thì Ngâm, Thì Ngâm, cậu không sao chứ?”

Vùng ngực Lăng Thì Ngâm đau đớn không thôi, ngồi dậy không được, Hứa Tình Thâm đi qua người cô ta, dừng chân, ánh mắt lạnh lùng nhìn, “Cô thích làm điều mình muốn làm vậy thì kết hôn làm cái gì?”

“Cô…” Người bạn của Lăng Thì Ngâm mở to, thấy Hứa Tình Thâm đi tới, cô ta cắn môi, “Không biết xấu hổ, đúng là người phụ nữ thấp kém.”

Hứa Minh Xuyên đạp vào bả vai cô ta một cái, cô ta mới đỡ Lăng Thì Ngâm đứng dậy lần này hai người đụng vào nhau ngã xuống.

Ra khỏi nhà hàng, Hứa Tình Thâm quay đầu nhìn hai người, “Cơm chưa ăn được bao nhiêu, còn đói đúng không? Đi, chúng ta chọn nhà hàng khác ăn cơm.”

“Chị, tay có bị đau không?”

Hạ Manh tỉnh táo lại, Hứa Tình Thâm nắm tay thật là nóng.

Hạ Manh lại gần Hứa Tình Thâm, “Có phải người phụ nữ kia nói gì đó không lọt tai phải không?”

Cô nhìn thấy lúc Hứa Tình Thâm ra tay, đúng là dọa người ta nhảy dựng, không nghĩ tới Hứa Tình Thâm sẽ ở trước mặt công chúng làm như vậy.

“Chị, đánh rất hay, nên dạy cô ta cho tốt.”

Trong lòng Hứa Tình Thâm đã sớm bay về Hoàng Long Đỉnh, Hứa Minh Xuyên kéo cô lại, “Anh rể cần giúp đỡ thì chị bảo em.”

“Được.”

“CHị, bọn em không ăn cơm, vốn không đói rồi, mới rồi cũng ăn không ít.” Hứa Minh Xuyên biết tâm trạng cô không tốt, không muốn còn tiếp tục quấy rầy cô.

Hứa Tình Thâm nghe vậy, cũng không khách khí, cô muốn nhanh chóng về nhà, nhanh chóng nhìn thấy Tưởng Viễn Chu.

Lúc ngồi lên xe, lòng bàn tay đau đớn vô cùng, Hứa Tình Thâm lái xe về Hoàng Long Đỉnh.

Đi vào nhà, bảo mẫu đang thu dọn bàn ăn, trên đó bày đồ đạc vừa mua ở siêu thị về.

Hứa Tình Thâm đi lên cầu thang, lúc đi qua phòng trẻ con nghe thấy tiếng Lâm Lâm và Duệ Duệ đang chơi đùa. Hứa Tình Thâm đẩy cửa đi vào, Tưởng Viễn Chu không ở bên trong, cô đi tới phòng ngủ chính, vẫn không thấy bóng dáng người đàn ông.

Cô nhanh chóng đi lên lầu ba, đẩy cửa phòng cất video, Tưởng Viễn Chu không phát hiện ra cô.

Hứa Tình Thâm rón ra rón rén đi vào, đưa mắt nhìn màn hình đang chiếu tới thời điểm kích động lòng người nhất, âm thanh lọt vào lỗi tai, Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt, Hứa Tình Thâm đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh.

Cô đưa tay nắm lấy bàn tay Tưởng Viễn Chu, lúc này người đàn ông mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn cô một cái.

“Đã trở lại sao?”

“Ừ.”

Hứa Tình Thâm dựa đầu vào bả vai Tưởng Viễn Chu, trong phòng đều là âm thanh phi cơ trực thăng đang bay, ngăn cách màn hình, Hứa Tình Thâm có thể cảm giác được gió đang thổi vào mặt.

Cô ôm chặt cánh tay Tưởng Viễn Chu, nhìn thấy người đàn ông cau mày, “Làm sao vậy?”

“Có đi khi xã hội tiến bộ quá nhanh hình như không tốt.”

“Vì sao?”

“Hiện tại phim điện ảnh và truyền hình về đề tại tội phạm ngày càng nhiều, rất nhiều chuyện trước đây xảy ra đều là chuyện có thật, có nhiều khi là dựa vào tưởng tượng mà viết ra, nhưng thủ đoạn phạm tội thì nhiều thật ra đều là học trong phim.

Hứa Tình Thâm nhìn màn hình, xuất hiện một đôi tình nhân bị bắt cóc.

Cô vươn tay, đưa tay mình cho Tưởng Viễn Chu nhìn, “Đau quá.”

Người đàn ông nhìn bàn tay cô, lòng bàn tay cô đỏ còn chưa tan, “Làm sao vậy?”

“Đánh người đó.”

Tưởng Viễn Chu kéo bàn tay cô, “Em đánh người?”

Hứa Tình Thâm tùy ý để anh nắm, cô nghiêm túc nhìn Tưởng Viễn Chu, “Viễn Chu, em muốn nói chuyện hai năm trước đã qua anh có tin không?” Sắc mặt người đàn ông cứng đờ, đôi mắt lại nhìn màn hình, “Ừ, đã qua.”

“Anh đang sợ em không thể cho qua sao?” Hứa Tình Thâm vươn tay, kéo mặt anh về phía mình, “Lúc em mang theo Lâm Lâm trở lại đã muốn sống cùng anh thật tốt, nếu đã quyết định bắt đầu lại lần nữa em sẽ cố gắng hết sức để mình không nghĩ tới nữa.”

Tưởng Viễn Chu và cô đối trán với nhau, bàn tay Hứa Tình Thâm dán vào mặt anh, không nhịn được vuốt ve, “Một đêm kia thật ra cái gì cũng không xảy ra.”

Sắc mặt người đàn ông vẫn mát lạnh như cũ, cầm lại bàn tay Hứa Tình Thâm,, “Ừ, coi như cái gì cũng chưa từng xay ra.”

“Không phải coi như mà thật sự không xảy ra chuyện gì.”

Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu nhìn, Hứa Tình Thâm lùi người ra sau, nhìn vào đôi mắt người đàn ông, “Lăng Thì Ngâm tự mình thừa nhận đêm đó anh không chạm vào cô ta, là cô ta tự mình làm.”

“Tự mình làm?”

Khóe môi Hứa Tình Thâm nhếch lên nụ cười lạnh, “Còn làm thế nào thì chỉ cô ta mới biết.”

Trong lòng Tưởng Viễn Chu nghẹn lại, Hứa Tình Thâm mím chặt môi, dựa gần vào mặt người đàn ông, “Loại chuyện này Lăng Thì Ngâm sẽ không lừa gạt chúng ta, em mới dạy dỗ cô ta một trận,bất quá so sánh tổn thương cô ta gây ra cho chúng ta thật sự còn lâu mới đủ.”

Tưởng Viễn Chu nắm nhẹ bả vai Hứa Tình Thâm, “Người cô ta tổn thương nhiều nhất là em.”

“Không, “Cổ họng Hứa Tình Thâm khô khốc, cô cố gắng nuốt nước miếng, “Cô ta tổn thương nhiều nhất là dì nhỏ, Viễn Chu, chúng ta còn sống, còn có nhiều thời gian. Thật xin lỗi… năm đó là em để cho dì nhỏ ra đi tiếc nuối như vậy.”

“Anh không trách em.”

Tưởng Tùy Vân đã chết lâu như vậy, rất nhiều chuyện giống như mới xảy ra, Tưởng Viễn Chu ôm cô vào lòng, dần dần ôm chặt lại.

“Lăng Thì Ngâm…” Khóe miệng Tưởng Viễn Chu tràn đầy trào phúng, “Cô ta đúng là làm cho người ta thật nhiều ‘kinh hỉ’.”

Người đàn ông xoa xoa đầu Hứa Tình Thâm, “Cô ta luôn lấy bối cảnh gia đình mình làm kiêu ngạo, Lăng Thận chết đi, nhà họ Lăng gần như suy sụp, chúng ta để cho cô ta chờ xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.