Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 302: Chương 302: chương 224 -3




Trong lòng kích động nói ra xong lại giống như tiêu tan hơn một nửa.

Hứa Tình Thâm gối lên bả vai Tưởng Viễn Chu, cảm giác nhoi nhói trong lòng không còn nữa, cái gai đâm vào thịt cũng bị nhổ ra, hai tay Hứa Tình Thâm vòng qua hông Tưởng Viễn Chu, cô muốn khóc, lại phát hiện khóc không nổi.

Cô cho rằng cô sẽ ôm lấy Tưởng Viễn Chu, kích động nhưng lời đến miệng lại không thể nói, kích động muốn thóa mạ Lăng Thì Ngâm một nghìn một vạn lần, nhưng mà…

Những thứ này đều không làm.

Có lẽ trải qua chuyện hai năm kia, sau khi Tưởng viễn Chu trải qua lần cửu tử nhất sinh trơ về, đêm kia có bẩn thỉu hay không thì tính là cái gì?

Hứa Tình Thâm hỏi mình cái gì là quan trọng nhất, đáp án là còn sống.

Cô yêu, là tất cả mọi người còn sống, đây là điều quan trọng nhất.

Nhà họ Mục.

Sau khi Lăng Thì Ngâm về nhà, vẫn trốn ở trong phòng, người hầu đi tới gõ cửa, “Thiếu phu nhân.”

“Có chuyện gì?”

“Phu nhân muốn ra ngoài, hỏi cô có muốn đi cùng không?”

“Không đi.” Lăng Thì Ngâm đi ra cửa nhưng cửa vẫn không mở ra, “Đợi mẹ đi rồi cô lấy cho tôi một ít đá lạnh lên đây.”

Vâng.

Lăng Thì Ngâm đến trước gương trang điểm, nhìn gương mặt mình, bên trái sưng rõ ràng, khóe miệng cũng đau, hình như bị rạn nứt. Người hầu lấy đá lạnh tới, Lăng Thì Ngâm bảo cô ta để ngoài cửa, đợi người hầu đi rồi cô ta mới đi tới cầm lấy.

Nhất thời không thể nào không tan được.

Trong mắt Lăng Thì Ngâm đều là hận ý, cô ta không nghĩ tới Hứa Tình Thâm lại hung hãn như vậy, cô ta vậy mà dám ra tay đánh người.

Ngoài cửa truyền đến âm thanh, cô ta quay đầu nhìn thấy Mục Thành Quân đi vào.

Lăng Thì Ngâm vội vàng hất tóc ra trước, Mục Thành Quân lại gần, liếc mắt thấy gương mặt cô ta, “Sao lại thế này?”

“Không, không có gì.”

Mục Thành Quân vươn tay nâng mặt cô ta lên, dấu tay rõ ràng hiện lên mặt, “Có nói không có gì? Ai đánh em?”

Người đàn ông nói như vậy, Lăng Thì Ngâm càng cảm thấy ủy khuất, đôi mắt đỏ lên, “Hứa Tình Thâm.”

“Vì sao cô ta đánh em?”

“Không phải nhà họ Tưởng xảy ra chuyện hay không? Hôm nay em ăn cơm với bạn, bạn em nhất thời không giữ được miệng, nói em mệnh tốt, gả cho anh, không nghĩ tới cô ta lại như phát điên.”

Lăng Thì Ngâm nghĩ đến bộ dáng đó của Hứa Tình Thâm lại cảm thấy ngỡ ngàng, khác gì bà điên đâu?

“Cô ta đánh em thành như vậy?” Bàn tay Mục Thành Quân sờ sờ mặt Lăng Thì Ngâm, khóe mắt cô ta đầy nước mắt, bàn tay anh ta dùng sức, Lăng Thì Ngâm đau phát khóc.

“Thành Quân, em không sao.” Lăng Thì Ngâm nói xong hai tay ôm lấy cánh tay Mục Thành Quân.

“Anh phải làm sao mới có thể giúp em nuốt trôi tức giận này?”

Trong lòng Lăng Thì Ngâm lo lắng, lắc đầu nói, “Hiện tại phóng viên đang nhìn chằm chằm vào nhà họ Tưởng, một chút gió thổi cỏ lau đều có thể để cả thành phố ddeuf biết, lúc này anh tìm Hứa Tình Thâm gây phiền toái, người khác sẽ dễ dàng nghĩ đến chúng ta.”

Nói cho đến cùng Lăng Thì Ngâm sợ chuyện hôm nay bị Mục Thành Quân biết, “Sau này có cơ hội đến lúc đó anh trút giận thay em.”

“Vậy bây giờ ủy khuất cho em rồi.” Giong điệu Mục Thành QUân không có một chút gợn sóng, ngón tay anh ta ở trên gương mặt xoa xoa, thật ra mỗi lần như vậy đều làm cho Lăng Thì Ngâm đau đến giậm chân, nhưng cô ta chỉ miễn cưỡng cười, “Không ủy khuất, em biết bên nào nặng bên ngoài nhẹ.”

Mục Thành Quân ôm cô ta vào lòng, khóe miệng cười lạnh. Những thứ mà Lăng Thì Ngâm gọi là ủy khuất thì có liên quan gì tới anh ta đây? Nhà họ Mục lựa chọn đám hỏi với nhà họ Lăng là vì anh ta nhìn trúng công ty của Lăng Thận, thanh danh Lăng Thì Ngâm đã nát thành như vậy anh ta cũng không ngại cô ta thối nát thêm một chút.

Bệnh viện Tinh cảng

Người đàn ông đang truyền nước biển, Tưởng Đông Đình để tay trương giường bệnh, “Viễn Chu, đừng lo lắng, sẽ không có việc gì.”

Y tá trưởng bị gọi vào, Tưởng Đông Đình khẩn trương hỏi, “Mặt nó sao lại thế này? Tối qua cả đêm không ngủ, khó chịu vẫn muốn dùng tay kéo xuống.”

“Tưởng lão tiên sinh, hiện tại đã dùng thuốc tiêu viêm, sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi.”

Tưởng Đông Đình nhìn người đàn ông trên giường bệnh, “Hiện tại có thể xuất viện sao?”

“Tưởng Viễn Chu’ kiên trì xuất viện, đã nói với ông ta không biết bao nhiêu lần.

Bác sĩ nhìn tình hình băng bó, chậc chậc, vô cùng thê thảm, “Xuất viện? Làm sao được? Tưởng lão tiên sinh, các người không thể như vậy, không phải muốn đẩy người ta vào con đường chết sao?”

“Con cũng nghe thấy sao?” Tưởng Đông Đình nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh, “Vết thương nặng như vậy, làm sao có thể xuất viện?”

Bác sĩ ra ngoài, người đàn ông muốn kiên trì trở về nhà họ Tưởng có một số việc mới có thể tiến hành.

Tưởng Đông Đình thấy anh ta muốn ngồi dậy, ông ta tiến lên đỡ lấy bả vai anh ta, “Có phải muốn đi vệ sinh hay không.”

Người đàn ông giật giật chân,hoảng sợ làm sao chân mình không có cảm giác, không thể nhúc nhích được sao?

Trong mắt anh ta lộ ra vẻ khó tin, yết hầu lên tiếng aaa, Tưởng Đông Đình vội vàng hỏi, “Làm sao vậy?”

Người đàn ông chỉ chỉ chân mình, anh ta không làm chân mình bị thương tại sao chân lại không thể cử động được rồi. Không phải Tinh cảng là bệnh viện tốt nhất sao? Sao càng chữa càng tàn phế vậy?

Hai ngày sau.

Sưng đỏ trên mặt Lăng Thì Ngâm mới tan đi, nhưng tức giận trong lòng thì khong thể nào tiêu được.

Từ trước tới nay cô ta luôn khinh thường Hứa Tình Thâm, nhưng mf bị một người mình luôn khinh thường ở trước mặt mọi người nhận một cái tát, Lăng Thì Ngâm cảm thấy còn khó chịu hơn việc giết chết cô ta.

Bạn bè Lăng Thì Ngâm tận mắt nhìn thấy chuyện này, hai ngày này lửa giận bùng cháy.

Cô ta tụ tập chị em lại với nhau, muốn thay Lăng Thì Ngâm nhả ra khẩu khí này.

Lăng Thì Ngâm đi tới quán café, mấy chị em đều ở đó, cả đám sắc mặt nghiêm túc, hận không thể tìm người liều mạng.

“Thì Ngâm tới.” Cô gái vẫy tay với cô ta.

Cô ta ỉu xìu đi tới, cô gái ấn cô ta ngồi xuống ghế sofa, “Thì Ngâm, chúng tôi đã thương lượng xong, chuẩn bị đi trút giận cho cậu.”

“Làm gì, chẳng lẽ các cậu muốn xông vào nhà người khác?”

“Xông vào nhà người ta làm gì? Cậu nghĩ cách hẹn Hứa Tình Thâm ra ngoài, hẹn ở quảng trường Thời đại đi, chỗ đó nhiều người, đến lúc đó không cần cậu ra tay, chúng tôi thay cô ta trả gấp bội.”

Lăng Thì Ngâm sờ sờ mặt mình, giống như có thể cảm giác được nóng rát vào đau đớn.

“Thì Ngâm, thù này cậu có thể nhịn được sao?” Người đi cùng cô ta hôm đó tràn đầy căm phẫn, “Lúc đó bọn họ ba người, còn có đàn ông, cứ nhằm vào Thì Ngâm mà đánh…”

Sắc mặt Lăng Thì Ngâm nóng lên, hai ngày nay hầu như ăn không ngon, đều bị chặn hết giữa ngực.

“Thì Ngâm, cậu muốn bị người ta bắt nát muốn chết sao?”

Cô ta nắm chặt tay, từ trong túi lấy đồ ra. Cô ta vẫn còn số điện thoại của Hứa Tình Thâ, cô ta tất nhiên sẽ không âm thầm chịu đựng được.

Lúc điện thoại có người nhận, âm thanh Hứa Tình Thâm truyền đến, “Alo, ai vậy?”

“Tôi là Lăng Thì Ngâm.”

“Cô tìm tôi làm gì?”

“Hứa Tình Thâm, chúng ta gặp nhau ở quảng trường Thời Đại đi, có nhiều chuyện tôi muốn nói hết với cô, tôi tin cô nhất định sẽ cảm thấy hứng thú.”

Hứa Tình Thâm nhìn móng tay mình, khóe môi nhếch lên, tâm tư nhỏ đó của Lăng Thì Ngâm cô sao lại không hiểu đây?

Chịu thiệt thòi lớn như vậy, nhất định Lăng Thì Ngâm muốn đòi lại từ cô, cô ta nghĩ cách lừa cô tới chứ gì

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.