Hứa Tình Thâm đứng dậy, đến bên cửa sốt, “Có gì mà không thể nói trong điện thoại vậy?”
“Nói trong điện thoại không tiện.”
“Chuyện tôi muốn biết nhất tôi đã biết, còn chuyện khác tôi không hề hứng thú.”
Lăng Thì Ngâm ở đầu dây điện thoại kia cười lạnh, “Hai năm cô không ở Đông Thành, cô làm sao mà biết chuyện bên cạnh Tưởng Viễn Chu? Có phải cô quá tin tưởng anh ta hay không?”
“Cô đang nói lúc có cô làm bạn anh ấy ra ngoài tìm người phải không? Anh ấy tình nguyện tìm người khác cũng không chạm vào cô?”
Lăng Thì Ngâm nghẹn họng, không thể chửi ầm lên chỉ có thể nhịn trong lòng, “Cô cũng không tốt hơn chút nào, tự mình lừa mình, có ý tứ sao?”
Khóe miệng Hứa Tình Thâm run run, “Được rồi, hẹn ở đâu?”
“Quảng trường Thời đại.”
“Mấy giờ?”
“Hai giờ.”
Hứa Tình Thâm ở miệng, “Được.”
Lăng Thì Ngâm ngắt trò chuyện, đám bạn bè bên cạnh đều lộ mặt thân thiết, “Như thế nào? Như thế nào? Đồng ý sao?”
“Đồng ý, hai giờ chiều gặp mặt.”
“Thật tốt quá.” Cô gái kia nắm chặt tay, “Thì Ngâm, cậu chờ xem, nhìn chúng tôi làm sao trút giận cho cậu.”
“Có cần chuẩn bị gì không, sơn? Tinh dầu ớt? Hay là gậy điện?”
(một đám ăn vào chỉ bổ tay chân không bổ não, khổ thân)
“Ha ha ha, quá ngoan độc không?”
Mấy người thảo luận hăng say, bộ dáng xoa tay, Lăng Thì Ngâm bị tức giận mắc kẹt nơi cổ họng không thể phát tác ra mặt. Dù sao bị Hứa Tình Thâm tát vào mặt cô ta, đánh cũng đã đánh rồi, mặt mũi cũng vứt rồi, cô t không biết đám bạn này thật lòng bất công thay cho tổn thương của cô ta hay không hay đang ngầm nhìn trò cười của cô ta, Lăng Thì Ngâm không để ý được nhiều, trước nhổ trút giận xong rồi lại nói.
Bọn họ đã tới quảng trường Thời Đại từ sớm, đang ngồi chờ ở trong phòng trà tầng hai, xuyên qua cửa thủy tinh có thể nhìn được ngoài cửa.
Cô gái nâng đồng hồ lên nhìn, “Còn nửa giờ nữa,thật kích động.”
Mãi đến hai giờ mấy người không thấy bóng dáng Hứa Tình Thâm, cô gái nghiêng người, cẩn thận nhìn dưới tầng, “Còn chưa tới.”
“Chờ một chút, nói không chừng còn đang ở trên đường.”
Đợi đến hai giờ rưỡi Hứa Tình Thâm vẫn chưa tới, Lăng Thì Ngâm đứng ngồi không yên, cô ta cầm điện thoại gọi cho Hứa Tình Thâm, nhưng điện thoại bên kia mãi không ai chịu nghe.
“Sao lại thế này? Cô ta sẽ không đến sao?”
Lăng Thì Ngâm nắm chặt điện thoại, “Chắc là không.”
“Cô ta sợ sao?”
Một tiếng sau Lăng Thì Ngâm gọi lần nữa, mấy tiếng chuông vang lên cuối cùng bên kia cũng bắt máy.
“Alo, Hứa Tình Thâm,cô có ý gì? Không phải nói hai giờ sao?”
“Hối thúc làm cái gì?” Giọng điệu Hứa Tình Thâm cực kì tốt, “Chỗ tôi có bệnh nhân, cô cho rằng tôi cũng rảnh rỗi như cô sao?”
“Cô…”
Hứa Tình Thâm buông bút tên tay xuống, “Năm giờ rưỡi đi, đợi được thì đợi không đợi được thì hủy, tôi còn phải làm việc, cúp máy đây.”
“Alo.” Lăng Thì Ngâm cắn chặt răng, trước khi cô ngắt máy liền đồng ý, “Được, năm giờ rưỡi thì năm giờ rưỡi, hy vọng cô giữ lời.”
Hứa Tình Thâm tắt máy, ngón tay ấn nút ghi lại, tất cả đều là Lăng Thì Ngâm gọi tới.
Có bệnh, cô và cô ta quen nhau như vậy sao? Ngoài cửa còn có người xếp hàng chờ khám bệnh, Hứa Tình Thâm bỏ điện thoại qua một bên.
Cô vốn không định tới bệnh viện đi làm, nhưng vì để cho mau hết ngày hơn nữa ở bệnh viện còn có một tên giả mạo, Hứa Tình Thâm vẫn tới Tinh cảng.
Khu nội trú.
Tưởng Đông Đình và quản gia đều bị mời ra ngoài, nói là bác sĩ chủ trị tìm bọn họ có chuyện khẩn cấp, lại không thể nói trước mặt ‘Tưởng Viễn Chu’.
Hứa Tình Thâm đi tới trước phòng bệnh viện, bảo tiêu nhìn xung quanh, mở cửa giúp cô, “Mời Tưởng thiếu phu nhân.”
Cô bước vào, phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, Hứa Tình Thâm sợ lần này Tưởng Đông Đình nhìn thấy, cô tới cạnh giường, người đàn ông nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn cô, sau đó miệng mơ hồ phát ra tiếng, giống như muốn gọi người.
Hứa Tình Thâm để ngón trỏ lên môi, “Đừng gọi, Viễn Chu, ba đã bị bác sĩ gọi đi rồi, không thể trở về ngay được.”
Anh ta cử động nửa người trên muốn ấn đèn giường, bất đắc dĩ hai chân không nghe sai sử, Hứa Tình Thâm nhìn bộ dáng anh ta cười cười, “Viễn Chu, anh làm gì vậy?”
“Đi, đi…”
“Ôi có thể nói chuyện rồi hả? Nhưng mà giọng nói này lại khác trước kia như vậy?”
Người đàn ông duỗi cánh tay, hầu như muốn dùng hết sức lực, Hai tay Hứa Tình Thâm đè lại vai anh ta, để cho anh ta ngã xuống giường lớn.
Anh ta mở miệng thở hổn hển, trừng mắt nhìn Hứa Tình Thâm, Hứa Tình Thâm cúi người nhìn mặt anh ta, “Khôi phục không được rồi, có phải bị hủy hoàn toàn rồi không.”
Người đàn ông muốn đưa tay đẩy cô ta, Hứa Tình Thâm thấy vậy vỗ vỗ mu bàn tay anh ta.
“A, a….”
Vết thương nơi tay anh ta còn chưa khỏi hẳn, đau đến uốn trái uốn phải trên giường.
“Viễn Chu, làm sao anh thay đổi thái độ với em vậy?”
Người đàn ông muốn tạo ra tiếng động, Hứa Tình Thâm nhìn vào chân anh ta, “Chân của anh có tri giác sao?” Người đàn ông năm trên giường thấy vậy, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Hứa Tình Thâm chắp hai tay sau lưng, ánh mắt nhìn chằm chằm bộ dáng anh ta, “Hiện tại tay của anh còn có thể cử động sao? Còn có thể đánh chữ đúng không? Anh phải dựa vào mấy đầu ngón tay để cố gắng nói láo em, nhưng mà không sao, ngón tay anh sẽ nhanh chóng không động được. Đến lúc đó, cũng chỉ có tròng mắt xoay tới xoay lui, nghĩ lại bộ dáng kia của anh em liền kích động.”
Người đàn ông không nghĩ người phụ nữ này sẽ như thế này, lòng dạ rắn rết, cũng đã tuyên bố không chỉnh chết anh ta thì không bỏ qua.
Đều nói ở Đông Thành này chỉ số thông mình và tình cảm đều cao, làm sao anh ta không thể nhìn ra được tại sao lại chọn người phụ nữ này?
Nếu người khác thấy chồng mình rơi vào hoàn cảnh này có lẽ khóc bên giường bệnh muốn chết phải không?
Người đàn ông giơ tay lên, Hứa Tình Thâm nhìn qua, “Viễn Chu, chờ cả người anh không thể nhúc nhích được em sẽ đến, em đến đón anh về nhà chăm sóc thật tốt.”
Trong miệng anh ta phát ra âm thành kỳ quái, kèm theo sự hoảng sợ, Hứa Tình Thâm giống như ác ma, cười càng thêm tà ác, “Anh là chồng em, đến lúc đó nhất định em sẽ đón anh về nhà, ba cũng mặc kệ chuyện này, cũng không có bao nhiêu người nghe lời ông ấy, hiện tại anh bài xích quan hệ với em, sau này chúng ta còn có thời gian mà.”
Hứa Tình Thâm nói xong, vỗ vỗ gương mặt đầy băng gạc của người đàn ông, “Em đi trước, hôm nào sẽ trở lại thăm anh.”
Cô nhẹ nhàng bước ra ngoài, lồng ngực người đàn ông phập phồng, đáng tiếc miệng không nói được gì.
Rất lâu sau bác sĩ chủ trị và Tưởng Đông Đình mới tới.
Tưởng Đông Đình vô cùng quan tâm đến con trai, mới ra ngoài một lúc ông ta liền lo lắng hỏi han, “Viễn Chu, không có việc gì chứ?”
Người đàn ông ngây ngốc, vừa thấy ông ta đến giống như thấy được người cứu mạng. Anh ta giơ tay lên, quản gia thấy thế vội vàng đưa điện thoại tới Tưởng Đông Đình.
“Viễn Chu, con muốn nói gì?”
Ngón tay người đàn ông run rẩy gõ lên điện thoại di đông, “Chân của con…”
Tưởng Đông Đình nhìn, “Chân của con không có việc gì, là phản ứng bình thường thôi, bác sĩ nói vậy.”
“Không đúng.” Người đàn ông sợ ngay cả tay mình cũng không cử động được, “Hứa Tình Thâm đã tới, cô ta nói tay con sẽ không cử động được nữa, cô ta, động chân động tay.”
Tưởng Đông Đình vừa nghe, quá sợ hãi, “Còn có chuyện như vậy sao?”
“Làm sao vậy?” Y tá trưởng hỏi thăm.
Tưởng Đông Đình đưa điện thoại cho anh ta xem, anh ta nhanh chóng nhìn màn hình, tin tức của Tưởng Viễn Chu mọi người đều biết đến, y tá trưởng lắc đầu, “Tưởng tiên sinh, ngài lo lắng quá, đây là chuyện không thể nào xảy ra, thuốc của bệnh viện sẽ không để cho ngài ấy làm xằng bậy, chắc chắn có người phân phó.”
“Đúng vậy.” Tưởng Đông Đình nhìn con trai nằm trên giường bệnh, “Bác sĩ Vương chăm sóc con mấy năm nay, có quan hệ tốt với nhà chúng ta, nhất định ông ấy sẽ không để cho người khác làm xằng bậy.”&