Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 304: Chương 304: chương 225 -2




Người đàn ông có nỗi khổ mà không nói được, ngón tay không ngừng vẽ vẽ trên màn hình, “Chân, chân.”

Bác sĩ cúi người gõ nhẹ chân anh ta hai lần, “Không thể cảm giác được chút nào sao? Có thể tự nhiên di chuyển hay bỗng nhiên không có cảm giác?”

Người đàn ông nhìn Tưởng Đông Đình giống như cầu cứu, Tưởng Đông Đình tiếp tục nói, “Đúng vậy, là thế sao.”

“Phản ứng bình thường. Tâm trạng của Tưởng tiên sinh tôi có thể hiểu, nhưng mà Tưởng tiên sinh yên tâm, Tinh cảng sẽ cố hết sức cứu người.”

Y tá trưởng nhanh chóng ra ngoài, trong lòng người đàn ông nôn nóng vô cùng.

Tưởng Đông Đình ngồi bên mép giường, “Viễn Chu, ba biết con còn chưa thích ứng được… Nhưng mà, chúng ta từ từ từng bước một.”

Người đàn ông không thể ngồi chờ chết như vậy, Hứa Tình Thâm nói vậy không chỉ hù dọa anh ta, lại nói tình huống bệnh tật của anh ta, Tưởng Đông Đình không nói ra ngoài, làm sao Hứa Tình Thâm có thể biết chân anh ta không thể di chuyển được đây?

Chập tối

Ngoài cửa truyền dến tiếng gõ cửa, Tưởng Đông Đình nhẹ nhàng ngẩng đầu, “Ai vậy?”

Bảo tiêu mở cửa ra, đi vòa, “Tưởng lão tiên sinh, người canh ngoài cửa bảo là bạn của Tưởng tiên sinh.”

Tưởng Đông Đình nhíu mày, từ lúc Tưởng Viễn Chu gặp chuyện không may truyền đi, Tinh cảng không được yên tĩnh, còn có đám phóng viên giả mạo là bạn của Tưởng Viễn Chu muốn trà trộn vào, ông ta tức giận vung tay lên, “Theo quy củ cũ, ngăn người bên ngoài ai cũng không gặp.”

Người đàn ông nghe vậy nâng tay chỉ ra cửa.

“Viễn Chu, ai biết những người này có tâm tư gì, ba biết con cũng không muốn gặp ai…”

“Không.” Người đàn ông lắc đầu, giơ hai tay lên.

“Con muốn gặp người bạn này?”

Người đàn ông gật đầu, sắp xếp xong rốt cuộc người này cũng xuất hiện rồi, anh ta thật sự sợ miệng mình không thể nói, tay chân không thể động, người đó đến vậy cái gì cũng không uổng phí rồi. Bảo tiêu mang người đàn ông đó đi vào, người đó đến trước giường bệnh, trước hết chào hỏi Tưởng Đông Đình, “Bác, ngài khỏe.”

“Anh là?”

“Cháu là bạn của Viễn Chu.” Người đàn ông mặc tây trắng phẳng phiu, khí độ bất phàm, trên cổ tay đeo đồng hồ nổi tiếng,giơ tay nhấc chân cũng không giống người thường. Anh ta cúi người, gương mặt đầy lo lắng, “Viễn Chu, làm sao thế? Nghe nói cậu gặp chuyện không may, tôi thật sự lo lắng.”

Quản gia mời người đàn ông ngồi xuống, trước kia Tưởng Đông Đình chưa bao giờ thấy người này, “Cậu là người ở đâu?”

“Hoài An.”

“Xa như vậy, làm sao các người quen được nhau?”

Người đàn ông trên giường nghe vậy, giơ tay lên, Tưởng Đông Đình đưa điện thoại tới trước mặt anh ta, anh ta gõ chữ, “Sao giờ mới tới?”

Sắc mặt đối phương nặng nề, “Tôi vừa mới biết tin tức, biết cậu xảy ra chuyện, sắp xếp tốt mọi chuyện khẩn cấp xong tôi liền chạy tới đây.”

“Cậu tới rất đúng lúc.” Người đàn ông tiếp tục gõ di động, “Hiện tại tôi chỉ có thể tin cậu, có người như hổ rình mồi mong tôi gặp chuyện không may, hiện tại bộ dáng tôi đã như thế này, không có cách nào quản lý chuyện bệnh viện. Đại Lưu, câu thay tôi tiếp nhận Tinh cảng và mấy bệnh viện khác đi.”

Tưởng Đông Đình vừa nhìn, thần sắc giật mình, “Viễn Chu, chuyện bệnh viện không vội.”

“Ba.” Người đàn ông quay đầu, nhìn chằm chằm Tưởng Đông Đình, anh ta có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi một lúc sau mới giơ tay lên, “Đại Lưu không phải là người ngoài, nhiều năm như vậy cậu ấy giúp con quản lý không ít công việc, cậu ấy cũng không ngừng hợp tác làm ăn với con, cũng là bạn của con. Ba, hiện tại Hứa Tình Thâm chờ mong con gặp chuyện không may, con lại không thể làm gì…”

Tưởng Đông Đình nhìn nhìn, trong lòng hiểu rõ, nhưng mà hiện tại Tưởng Viễn Chu gặp chuyện không may, ông ta không thể giúp con trai chống đỡ tất cả.

Nhưng mà người này lai lịch không rõ ràng, dù Tưởng Viễn Chu nói người đó là bạn nhưng Tưởng Đông Đình không thể nào yên tâm, “Viễn Chu, con đừng nói như vậy, vết thương của con sẽ nhanh chóng khỏi thôi.”

Có một số việc phải rèn sắt khi còn nóng, người đàn ông tiếp tục viết, “Cậu thay tôi tiếp quản bệnh viện, để tôi yên tâm dưỡng thương cho tốt, chờ sau khi tôi khỏi hẳn tôi sẽ không phiền đến cậu nữa.”

Người đàn ông nhíu mày, “Cậu còn nói phiền toái hay không phiền toái gì? Viễn Chu, chúng ta có giao tình nhiều năm như vậy, tôi giúp cậu là chuyện hết sức bình thường.”

“Được.”

Người đàn ông đặt tay lên đùi, gõ gõ hai lần, Tưởng Đông Đình sốt ruột hỏi, “Có phải không thoải mái hay không?”

Anh ta lại gõ tiếp, “Hứa tình Thâm đã tới đây, cô ta biết chân con không thể cử động, ba, chuyện này con đã quyết, con không muốn tâm huyết của mình đều bị hủy trong tay người phụ nữ này.”

“Nếu ngài không tin thì có thể cho người theo dõi cháu.”

Tưởng Đông Đình cầm điện thoại, đi ra cửa, một tay kéo cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm hai bảo tiêu, “Hứa Tình Thâm có tới đây hay không?”

Hai người đưa mắt nhìn nhau không nói lời nào.

Trước giường bệnh, người đàn ông nhìn ‘gương mặt’ Tưởng Viễn Chu, hai người nhìn nhau, Tưởng Đông Đình nhanh chóng quay lại.

Chuyện này cứ thế mà quyết định, chuyện làm ăn của Tưởng Viễn Chu, Tưởng Đông Đình cũng không tiện can thiệp nhiều. “Viễn Chu, con đừng gấp, dưỡng bệnh cho tốt.” Người đàn ông đứng dậy, vỗ vỗ vai anh ta, “Mấy ngày tới tôi sẽ ở lại Đông Thành.”

Tưởng Đông Đình gật đầu với con trai.

Chừng nửa tiếng sau người đàn ông chuẩn bị chào tạm biệt, “Hành lý của tôi đều ở khách sạn, ngày mai tôi về Tinh cảng, bác yên tâm, một số chuyện quan trọng cháu sẽ thương lượng với Viễn Chu, chỉ là hiện tại cậu ấy vẫn phải dưỡng thương là chủ yếu, cháu chỉ thay cậu ấy quản lý mà thôi..”

Sắc mặt Tưởng Đông Đình thả lỏng không ít, ông ta bảo quản gia tiễn người đàn ông ra ngoài.

Trong đầu anh ta vẫn đang luẩn quẩn mấy lời Hứa Tình Thâm noi, cô nói rõ với anh ta, lần này Viễn Chu trở về anh ấy cần nhất là gì?

Người đàn ông bước nhẹ ra khỏi bệnh viện, xe của anh ta ở đối diện bệnh viện Tinh cảng.

Tất cả đều theo kế hoạch mà làm, anh ta đeo kính lên, lấy chìa khóa xe, chuẩn bị lái xe đến khách sạn.

Người đàn ông vừa đưa tay mở cửa xe cổ tay đột nhiên bị người khác nắm chặt, anh ta nhìn lại, “Các người là ai?”

“CHúng tôi là bạn của Tưởng tiên sinh.”

“Thả tay ra.”

Hai người một trái một phải giữ anh ta lại, một người khác tiến lên lấy kính trên mặt anh ta, “Theo dõi mày mấy ngày rồi, đúng là đủ cẩn thận, lúc này mới chịu lộ diện. Đi thôi, Tưởng tiên sinh muốn gặp mày.”

Bọn họ kéo anh ta đến bên cạnh, cửa xe được mở ra, một người đạp anh ta đi vào.

Hứa Tình Thâm thay quần áo xong cầm túi đi ra khỏi phòng khám, lái xe trở về Hoàng Long Đỉnh, lúc rời khỏi gara, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu đang ở trong sân.

Cô bị dọa nhảy dựng, nhanh chân chạy tới, “Sao anh lại ra ngoài?”

“Ra ngoài hít thở không khí, không muốn bị buồn bực muốn chết.”

“Nhưng nhỡ may bị người ta nhìn thấy thì sao?”

Tưởng Viễn Chu nhìn gương mặt lo lắng của cô, buồn cười nói, “Thấy thì thấy đi, không liên quan.”

Hứa Tình Thâm nhìn xung quanh, một tay nắm lấy cánh tay Tưởng Viễn Chu, “Đi, chúng ta vào nhà.”

Đi vào phòng khách, Hứa TìnhThâm nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, “Lão Bạch?”

Lão Bạch mang theo không ít đồ ăn tới, còn có đồ chơi, hai đứa bé đang cố gắng mở hộp quà.

Anh ta quay đầu nhìn, sau đó đứng dậy chào hai người, “Tưởng thiếu phu nhân, có phải nhớ tôi hay không?”

Tưởng Viễn Chu liếc mắt qua, lão Bạch lập tức im miệng.

Nhưng Hứa Tình Thâm vẫn rất vui vẻ, “Nhớ, nhớ, rất nhớ, nhìn anh không làm sao tôi rất yên tâm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.