Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 305: Chương 305: chương 225 -3




Tưởng Viễn Chu hừ lạnh, “Nhớ anh ta làm cái gì? Anh ta cũng không bị thương, mấy ngày này có thể ăn được ngủ được, mặt cũng nhiều thịt hơn.”

Có sao?

Lão Bạch khó hiểu suy nghĩ, rõ ràng anh ta có bị đánh, cũng không ngủ ngon, tiều tụy muốn chết, làm sao có thể béo lên.

Hứa Tình Thâm lại quan tâm đến một chuyện khác, “Lão Bạch, sao anh lại qua đây? Không phải bảo nên chờ ở nhà hay sao?”

Lão Bạch muốn mở miêng, đã bị Tưởng Viễn Chu cướp lời, “Chuyện này giải quyết, chúng ta có thể xuất hiện rồi.”

“Thật sao?” Hứa tình Thâm trừng mắt, “Biết ai làm rồi hả?”

ừ.

Hứa Tình Thâm không nhịn được cười, “Vậy là ngày mai trở đi có thể theo em ra ngoài rồi hả?”

“Không cần ngày mai,hiện tại cũng được.”

Trong mắt cô lóe sáng, “Thật sự giải quyết rồi sao?” Hứa Tình Thâm không thể tin được, trong lòng không một chút yên lòng, nhưng cuối cùng vẫn suy nghĩ, cô lo lắng hỏi, “Nói không chừng phía sau còn có người sao? Nhỡ may bứt dây động rừng thì làm sao bây giờ?”

“Sẽ không.” Tưởng Viễn Chu chắc chắn nói, “Tin tưởng anh, có nhiều chuyện chỉ là em không biết mà thôi, anh nói đã giải quyết thì nhất định đã được giải quyết rồi.”

“Thật tốt quá.”

Bảo mẫu bưng lên một chén trà hoa hồng, muốn đưa cho lão Bạch, Hứa Tình Thâm vui vẻ nhấc chân, hai tay nâng mặt Tưởng Viễn Chu, ra sức bóp mấy cái, “Qúa tuyệt rồi, khuôn mặt này của Tưởng tiên sinh có thể ra ngoài dạo chơi được rồi, ở nhà cất giấu thì thật là đáng tiếc.”

“Hứa Tình Thâm.”

Gương mặt Tưởng Viễn Chu bị cô xoa đến biến dạng, bảo mẫu ngẩng đầu vừa thấy, Tưởng tiên sinh là người nghiêm túc, đến trong tay Tưởng thiếu phu nhân làm sao lại trở thành như vậy rồi?

Lão bạch sờ sờ mũi, vừa quay đầu nhìn thấy bảo mẫu.

“Mời cậu uống nước.”

“Cảm ơn, cảm ơn.” Lão Bạch nhận lấy cốc nước, nháy mắt với bảo mẫu, bọn họ là người ăn cơm trắng lớn lên, ăn nhiều quá không tốt.

“Đêm nay làm thêm mấy món ăn, để lão Bạch ở lại đây ăn cơm.”

Lão Bạch vừa định nhấc chân liền lùi trở lại, “Cảm ơn Tưởng thiếu phu nhân.”

Tưởng Viễn Chu kéo tay cô xuống, gương mặt đầy ý cười, “Được, chúng chúc mừng, chúc mừng, mấy ngày này mọi người vất vả rồi.”

Quảng trường Thời đại.

Lăng Thì Ngâm nhìn đồng hồ, 5h30, 5h35, sắc mặt cô ta càng ngày càng gấp gáp. Bạn bè bên cạnh cô ta nói cả buổi trưa đã có chút mệt, “Thì Ngâm, cô ta rốt cuộc có tới hay không vậy?”

“Đúng thế, bụng tôi đói đến nơi rồi.”

Sắc mặt Lăng Thì Ngâm cũng không tốt hơn, “Ăn nhiều như vậy cũng không ngăn được miệng cậu, muốn ăn gì thì chọn đi.”

Người phụ nữ bên cạnh nhìn xuống lầu, “Cô ta còn chưa tới,lát nữa trời tối rồi.”

Lăng Thì Ngâm cầm túi bên người, “Thôi, hôm nay đến đây thôi.”

“Này…” Người bạn khác nắm lấy cổ tay Lăng Thì Ngâm, “Nói không chừng cô ta đang trên đường tới đây.”

“Thì Ngâm, cậu cứ đi như vậy? Chúng ta tới đây từ trưa không phải đã lãng phí rồi sao?”

“Gọi điện thoại cho cô ta đi, hỏi một câu đến hay không, chơi trò gì vậy?”

Lăng Thì Ngâm ngồi trở lại, “Vậy thì đợi thêm 10 phút nữa đi.”

Mười phút sau, cổ người phụ nữ dựa vào cửa sổ sắp thẳng đến nơi rồi, nhịn không được mắng ra lời thô tục, “Em gái cô ta, đùa giỡn cái gì vậy.”

Lăng Thì Ngâm lấy điện thoại trong túi ra, gọi điện cho Hứa Tình Thâm.

Một lần, hai lần,ba lần, không có người nghe.

Nhưng mà lúc này ở bên trong Hoàng Long Đỉnh lại hết sức náo nhiệt, Hứa Tình Thâm đi tới phòng bếp và nhà ăn, vội vàng muốn chết. Bảo mẫu nhịn không được cười nhẹ, “Tưởng thiếu phu nhân, chúng tôi làm là được rồi, ngài đi nghỉ đi.”

“Không có gì, khách khí với tôi làm cái gì.”

Túi của cô để ở ghế sooffa rung lên, Lâm Lâm và Duệ Duệ chơi ở bên cạnh, nghe tiếng ong ong truyền đến lỗ tai, Lâm Lâm lấy tay che đi mấy lần sau đều thấy vang, kéo tay một cái ném nó xuống đất.

Lăng Thì Ngâm nắm chặt điện thoại, sắc mặt khó coi vô cùng, cô ta cầm lấy thực đơn, :Thôi, chúng ta ăn gì đi.”

“Không ai nhận sao?”

“Tôi nghĩ chắc cô ta sợ rồi.”

Tâm trạng Lăng Thì Ngâm tệ vô cùng, nhìn thấy mấy người bạn trước mặt không hề vừa mắt, vốn là chuyện mất mặt, cô ta chỉ nghĩ đến việc trút giận, nhưng không nghĩ muốn trắng trợn làm như vậy, nếu không bị bọn họ kích động, cô ta sẽ không ngu xuẩn đi gọi điện cho Hứa Tình Thâm.

Bên trong Hoàng Long Đỉnh, Hứa Tình Thâm ngồi xuống, lão Bạch và Tưởng Viễn Chu vẫn đang nói chuyện.

Lão bạch hỏi, :Tưởng tiên sinh, vậy Hứa tiểu thư kia phải làm sao bây giờ?”

Hứa TìnhThâm theo bản năng ngẩng đầu, nghĩ đang nói mình.

Tưởng Viễn Chu đã quên còn có người này rồi. Hai tay anh khoanh lại, giọng điệu thoải mái, “Đưa cô ta về nhà đi.”

“Được.”

“Cái gì mà Hứa tiểu thư?” Hứa Tình Thâm tò mò hỏi.

“Tưởng thiếu phu nhân, là người bị bắt cóc cùng chúng tôi ở thôn cạnh vách núi đen, gọi là Hứa Ngôn. Nói ra thật là trùng hợp, cô ta cũng họ Hứa, ngài cũng là họ Hứa.”

Hứa Tình Thâm bật cười, “Cái này thì có là gì, trên đời này trùng họ trùng tên nhiều mà, đừng nói chỉ mỗi cái họ.”

“Cũng không đơn giản là vậy.” Vẻ mặt lão Bạch nghiêm túc, “Tôi cảm thấy nhiều chỗ của Hứa Ngôn rất giống ngài, chiều cao không khác là mấy, thân hình cũng không khác bao nhiêu, cũng biết một chút y thật, còn có…”

Lão Bạch nói không nên lời, “Là cảm giác.” Anh ta nhìn Tưởng Viễn Chu, “Tưởng tiên sinh, ngài nói có đúng không?”

Tưởng Viến Chu giơ chân đạp lão Bạch một cái.

Anh ta kêu một tiếng, xoa xoa chân mình, Hứa TìnhThâm nhìn hành động mờ ám của Tưởng Viễn Chu, “Làm sao vậy, còn không cho người ta nói sao?”

“Không phải, quân tử ăn không nói ngủ không nói.”

“Nhưng còn chưa ăn cơm mà.” Hứa Tình Thâm đan mười ngón tay vào nhau, sắc mặt nghiêm túc nhìn lão Bạch, “Lão Bạch, anh tiếp tục.”

Lão Bạch lắc đầu, “Không còn.”

“Không còn?”

“Ừ, không còn.” Tưởng Viễn Chu nhún vai, “Lúc bọn anh bi bắt cóc cô ta đi ngang qua.”

“Hai người bảo tiêu bị đánh ngất xỉu trong rừng, vì sao Hứa Ngôn cũng bị mang đi?” Hứa Tình Thâm nhướn mày, “Nhũng người đó ngay cả anh cũng dám đánh, dựa vào thông thường mà nói, bọn họ có phải cũng không nên để cô gái này…”

Hứa Tình Thâm làm động tác cắt cổ, “Răng rắc.”

“Tưởng thiếu phu nhân nói đúng lắm,” Lão Bạch nói tiếp, “Bọn họ muốn gây bất lợi với Hứa tiểu thư, nhưng mà Tưởng tiên sinh là người tốt, nói cô ta vô tội, bảo vệ cho cô ta một mạng.”

“Bỏa vệ thế sao?”

Lão Bạch nghe giọng điệu Hứa tình Thâm bình thường, “Không phải Tưởng tiên sinh bị thương sao? Hứa tiểu thư nói Tưởng tiên sinh không thể chống đỡ bao lâu, cô ta biết xử lý vết thương, cho nên mấy người đó cả đường đi đều mang theo cô ta.”

Tưởng Viễn Chu bắt đầu chơi với Lâm Lâm bên cạnh, dù lão Bạch nói gì cũng không để ý, anh và Hứa Ngôn là trong sạch.

Hứa Tình Thâm để hai tay lên bàn, “Vậy sao khi các người bị bọn chúng mang đi thì sao? Vết thương của Tưởng tiên sinh vẫn do cô ta xử lý sao?”

“Đúng thế.” Lão Bạch cảm thấy mấy ngày đó trôi qua thật thê thảm, “Đám người đó đúng là một đám dê con, ngay cả bác sĩ cũng không tìm đến, chỉ đưa một cái hòm thuốc, may mà chúng tôi mạng tốt…”

Những điều này Tưởng Viễn Chu một chút cũng không nói.

Hứa Tình Thâm mấp máy môi, cũng nghĩ đến hoàn cảnh đó, “Vậy đi ngủ thì sao? Các người ngủ cùng nhau sao?”

“Ngủ sao, có giường.”

Lão Bạch nghĩ tới trước kia Hứa Tình Thâm lừa anh ta và lão Bạch,vì muốn chứng minh bản thân trong sạch, lão Bạch lập tức nói, “Ba người chúng tôi đều bị nhốt ở trong phòng, ba người cùng ngủ.”

Bỗng nhiên lỗ tai Tưởng Viễn Chu truyền đến một câu như vậy.

Anh không nhịn được đá lão Bạch một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.