Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 306: Chương 306: Chương 226 -1: Các người muốn ra tay đánh vợ của tôi?




Lão Bạch chao ui một tiếng.

Hứa Tình Thâm nhìn bình rượu bên cạnh, lão Bạch nhìn cô, “Tưởng thiếu phu nhân?”

“Một phòng mấy giường?” Hứa Tình Thâm lên tiếng hỏi.

Tưởng Viễn Chu nhìn lão Bạch, ý tứ cực kì chính xác, lần này anh ta dám nói linh tinh, anh sẽ không có trái cây ngon để ăn.

Lão Bạch lắc cổ, “Một người một giường mà.”

Anh ta thông minh có phải không?

“Vậy sao, phòng lớn bao nhiêu?”

Không lớn, phòng để nhốt người thì có thể lớn được bao nhiêu, nhiều lắm cũng chỉ 20m2.”

Khóe miệng Hứa TìnhThâm nhếch lên, “20m2, để ba cái giường, người ta để cho các anh giường cao hay giường thấp vậy?”

Lão Bạch im lặng không dám lên tiếng, còn có thể để cho người ăn ăn cơm cho ngon không vậy hả?

Tưởng Viễn Chu nắm chặt đũa trong tay, gắp thức ăn cho Hứa Tình Thâm, nhân cơ hội muốn dời đề tài, “Bọn anh bị bắt cóc, ở trong tay đám tội phạm, chỉ là bọn chúng trước kia thường làm việc bắt cóc lấy tiền, hiện tại trong lòng không đủ cứng rắn, cho nên muốn nhằm vào anh. Coi như có bố trí chặt chẽ, gồm cả chuyện người nọ đến tiếp quản bệnh viện Tinh cảng, trước đó muốn quản lý hộ mấy công ty. Hoàn cảnh cũng đã chuẩn bị tốt, dù ba anh muốn đi kiểm tra tất cả đều rất bình thường.

Hứa Tình Thâm nghe xong có chút sợ hãi.

Nếu lúc trước Tưởng Viễn Chu không được cứu ra thì tình thế hôm nay đã khác rồi.

Đám người này vô cùng hung tàn, Tưởng Đông Đình lại tin người đàn ông kia như vậy, đến lúc đó cho dù Hứa TìnhThâm có đi giám định DNA thì báo cáo này có thể thuận lợi lấy được hay không thì phải xem lại rồi.

“Tưởng tiên sinh, hiện tại nhóm người đó đều đã sa lưới, còn thiếu tên giả mạo ở trong bệnh viện nữa.”

“Các anh nói, tiền bạc thật sự quan trọng như vậy sao?” Hứa Tình Thâm dùng một tay chống má, “Lại nói bọn họ cầm tiền chuộc rồi sau này còn có thể vui chơi, không tiếc hủy hoại bản thân, chỉ vì tiền bạc sao?”

“Tình Thâm,” Tưởng Viễn Chu nhìn cô một cái, “Vĩnh viễn không cần dùng tiền bạc đi hấp dẫn một người, đặc biệt tiền này quá dễ dàng có được, một người có lòng tham sẽ bị đào ra.”

Tưởng Viễn Chu cười nhẹ, “Không cần, chúng ta cứ sống cuộc sống bình thường của chúng ta, dù sao đến đâu cũng sẽ bị chú ý, có trốn cũng không thoát.”

Chuyện của Hứa Ngôn bị Tưởng Viễn Chu nói mấy câu đã dời đi, anh cảm thấy rất đắc chí, lại nghe Hứa Tình Thâm nói, “Lão Bạch, hôm nào anh mang Hứa Ngôn đến, tôi muốn gặp cô ta.”

Lão Bạch khẩn trương trong lòng, “Tưởng thiếu phu nhân, Tưởng tiên sinh và cô gái kia không có chuyện gì, ngài không cần gặp cô ta.”

Hứa Tình Thâm nhìn nhìn, lão Bạch luôn có cảm giác khẩn trương, bởi vì cô phát hiện sắc mặt anh ta hình như trắng hơn.

“Tôi chưa nói anh ấy cái gì, chẳng qua dù sao cũng là cùng chung hoạn nạn, có đúng không?”

Lão Bạch do dự nhìn Tưởng Viễn Chu, người đàn ông tức giận nói, “Nhìn tôi làm cái gì?”

“Vậy Hứa tiểu thư…”

Tưởng Viễn Chu ở bên cạnh bón cơm cho Lâm Lâm, không thèm để ý, Hứa Tình Thâm đứng dậy rót rượu cho lão Bạch, “Hai ngày nữa lại mang tới, tôi còn muốn cảm ơn cô ta chăm sóc cho Tưởng tiên sinh.”

“À.” Lão Bạch đáp lại.

Ăn cơm tối xong mới lên lầu, Hứa Tình Thâm theo bản năng nhìn điện thoại, mới phát hiện có mười mấy cuộc gọi tới, đều là Lăng Thì Ngâm gọi.

Hôm nay thật vui vẻ, hoàn toàn quẳng Lăng Thì Ngâm sau đầu rồi.

Hứa Tình Thâm đặt điện thoại lên đầu giường, đi thẳng tới phòng tắm.

Hôm sau.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, trong phòng đều lộ ra sự tinh xảo, chăn màu trắng ngà phản chiếu ánh vàng.

Hứa Tình Thâm muốn lật người, phát hiện thân thể không thể nhúc nhích, cô xoay xoay vài cái, cảm giác sức lực trói buộc cô càng lúc càng lớn, cô không tìn nguyện mở mắt, đập vào mặt là gương mặt tuấn tú, người đàn ông mở mắt giống như đang cẩn thận nhìn cô.

Hứa Tình Thâm phản ứng đầu tiên là nhắm mắt lại, “Không được nhìn, em còn chưa rửa mặt.”

Tưởng Viễn Chu hôn cô một cái, cô lập tức cắn chặt răng, miệng mơ hồ nói, “Em còn chưa đánh răng.”

“Anh không ngại.”

Cô vùi trước ngực anh, thời tiết ấm áp, thoải mái, thật muốn nằm trên giường cả ngày.

“Hôm nay không tới bệnh viện sao?”

“Ừ, nghỉ ngơi, ở nhà với em.”

Người đàn ông dựa đầu vào vai cô, Hứa Tình Thâm nâng mặt nhìn anh, “Chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

“Em muốn ăn cái gì?”

“Cái gì cũng được, chỉ cần có anh là được.”

Miệng còn có thể nói vậy, Tưởng Viễn Chu ôm lấy cô, “Ngủ cùng anh thêm một chút, ngủ đủ rồi hẵng dậy.”

Hai người rời giường thời gian đã không còn sớm, Hứa Tình Thâm ngồi ở mép giường, Tưởng Viễn Chu đi vào phòng tắm rửa mặt, cô cầm di động, nhìn thời gian, Hứa Tình Thâm đến bên cửa sổ gọi điện thoại cho Lăng Thì Ngâm.

Lăng Thì Ngâm thấy hiện người gọi tới, cô ta muốn tắt máy nhưng trong lòng cuối cùng vẫn cón tức giận, cô ta đưa điện thoại áp vào mặt, “Hứa Tình Thâm, cô gọi tôi làm cái gì?”

“Không phải cô hẹn tôi sao?’

Lăng Thì Ngâm cười lạnh, “Đùa giỡn người khác rất vui sao? Có một số việc cô không muốn biết thì thôi, tôi không muốn nói cho cô.”

“Ngày hôm qua tôi bận việc, buổi tối còn phải phẫu thuật, làm sao có thời gian ra ngoài? Hôm nay tôi được nghỉ, buổi trưa muốn gặp mặt không?”

Lăng Thì Ngâm muốn buông tha, không nghĩ tới Hứa Tình Thâm lại chủ động gọi điện tới.

Sắc mặt cô ta có chút do dự, cũng nhanh chóng quyết định, “Được, gặp nhau ở quảng trường Thời Đại.”

“Nếu chuyện đã liên quan tới Tưởng Viễn Chu, có chút riêng tư, tìm chỗ ăn cơm nói đi.” Hứa Tình Thâm hẹn xong chỗ, “Đúng mười hai giờ được không?”

“Được.”

Cắt đứt trò chuyện, Lăng Thì Ngâm nhìn chằm chằm màn hình di động, xem ta Hứa Tình Thâm tin tưởng Tưởng Viễn Chu cũng chỉ như vây, nghĩ đến cũng phải, hai nhà Tưởng Hứa cách xa như vậy, ban đầu hai người từ lúc bắt đầu cũng vì tính toán hay sao?

Lăng hì Ngâm biết lời này có chút thấp kém nhưng sự thật vốn là như vậy.

Một cuộc gọi khác gọi tới, là bạn của cô ta, Lăng Thì Ngâm nhanh chóng nhận, “Alo.”

“Hứa Tình Thâm vừa mới gọi điện thoại cho tôi, lát nữa chúng tôi gặp mặt.”

Đầu dây bên kia cao giọng không ít, “Thật sự? Cậu chờ đấy, tôi gọi mấy cuộc điện thoại.”

Lúc Hứa Tình Thâm ra ngoài vẫn không mang theo Lâm Lâm và Duệ Duệ, cô tận lực chọn bộ váy làm cho bản thân nhẹ nhàng một chút, thời tiết này ra ngoài không cần mang theo áo khoác, Tưởng Viễn Chu cầm lấy sợi dây chuyền đi tới phía sau cô, “Đeo vào.”

“Hôm nay em có đẹp không?”

“Em đã bao giờ khó coi đâu?”

Hứa Tình Thâm đứng trước gương, “Chờ lát nữa ra ngoài ăn cơm, sẽ có không ít người nhìn thấy anh sẽ kinh hoảng rơi cả cằm, em nghĩ em cần phải xinh đẹp khi ra ngoài.”

Lăng Thì Ngâm đang ngồi trong nhà hàng

Phía sau mấy người bạn của cô ta ngồi cách đó không xa, bọn họ không ngồi một chỗ với Lăng Thì Ngâm, sợ bị Hứa Tình Thâm phát hiện cô sẽ chạy đi mất, Lăng Thì Ngâm thi thoảng nhìn ra cửa, tâm trạng vẫn lo lắng như ngày hôm qua, dù sao đã chờ vô ích một ngày.

Lúc Hứa Tình Thâm đi vào nhà hàng, người phục vụ nhiệt tình chào hỏi, “Ngài khỏe, xin hỏi đi mấy người?”

“Tôi đã có hẹn trước.” Cô đi vào trong, đã thấy Lăng Thì Ngâm ở đằng xa.”

Hứa Tình Thâm giẫm giày cao gót đi tới, mỗi bước đi phong tình vạn chủng, động tác giơ tay nhấc chân đều lộ ra sự cao quý.

“Nhìn xem, tới rồi.”

Lăng Thì Ngâm nghe được âm thanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hứa Tình Thâm đang đi tới.

Lăng Thì Ngâm nhìn cô chằm chằm, Hứa Tình Thâm để túi vào một bên, “Đã gọi thức ăn chưa? Tôi đói bụng rồi?”

“Cô nghĩ quan hệ giữa chúng ta là thế nào mà có thể ngồi ăn cơm cùng nhau.”

“Ừ,” Hứa Tình Thâm đáp lời, “Chúng ta nhìn thấy nhau ăn cũng không ngon.”

Cô nhìn Lăng Thì Ngâm một lượt, “Đã bớt sưng sao? Bây giờ nhìn không ra cô bị mấy cái tát.”

Lăng Thì Ngâm cầm lấy cái ly để xuống bên cạnh, người bạn cách đó không xa thấy vậy dẫn đầu đứng dậy, nhìn mấy người còn lại nói, “Đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.