Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 307: Chương 307: chương 226 -2




Bọn họ đi tới bàn của Lăng Thì Ngâm, tới trước bàn, một nhóm bốn người vây quanh bàn ăn, Hứa Tình Thâm tò mò nhìn, “Làm cái gì vậy? Kéo bè kết cánh sao?”

“Hứa Tình Thâm, cô bắt nạt Thì Ngâm có thể xem như chưa có gì xảy ra sao?” Người phụ nữ hung hăng chỉ vào cô, Hứa Tình Thâm đưa mắt nhìn, “Thì ra hẹn tôi đến đây không phải muốn nói chuyện về Tưởng Viễn Chu mà là tới hưng sư vấn tội.”

Hai tay Lăng Thì Ngâm khoanh ngực, cả người dựa vào phía sau, bộ dáng muốn xem kịch hay.

“Lần trước cô ra tay còn có em trai cô nữa.” Cô gái đứng bên cạnh Hứa Tình Thâm kéo ống tay áo, hận không thể cho cô mấy cái bạt tai, “Hôm nay chúng tôi muốn cho cô nếm thử tư vị này.”

Hứa Tình Thâm chỉ chỉ vào cô ta, “Cô cứ định như vậy mà ra tay sao?”

Một người khác tiến lên phía trước, lấy đồ từ trong túi ra, “Các cậu ra tay trước, đánh xong tôi hất lên mặt cô ta,để cho trên người cô ta có chút màu sắc.”

Các cô gái kia đã thương lượng xong, đợi đánh Hứa Tình Thâm xong trực tiếp phun lên lưng cô hai chữ ‘tiện nhân’.”

“Lăng Thì Ngâm, cô không phải là thiếu phu nhân là họ Mục sao? Làm sao có thể làm ra loại chuyện này?”

“Vậy còn cô?” Lăng Thì Ngâm hỏi lại.

Gương mặt Hứa Tình Thâm không có chút sợ hãi, cô cười nhẹ, lắc đầu, “Ngược lại phải nói các cô, lại ra tay trước.”

Cô gái ăn cơm với Hứa Tình Thâm ngày hôm đó giơ tay lên, “Để toi trước.”

Hứa Tình Thâm nhìn cô ta, “Tôi là Tưởng thiếu phu nhân, cô đánh tôi thử mà xem.”

Đối phương giật mình, người bên cạnh đẩy cô ta một cái, “Cậu còn ngây ngốc làm cái gì, mới nói vậy đã hù dọa cậu, cô ta chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi, hơn nữa hiện tại Tưởng Viễn Chu đang nằm ở bệnh viện, anh ta sẽ tới sao?” Lăng Thì Ngâm nhìn chuyện trước mắt, đúng là không có tiền đồ, mới nói câu đầu tiên đã dọa cô ta ngây người rồi.

“Các cậu giữ lấy cô ta.” Cô gái kia lấy lại tinh thần, nhìn mấy người khác nói.

Hứa Tình thâm ra dấu sang bên cạnh, miệng túi đã bị mở ra, có mấy bàn tay để trước mặt cô, bỗng nhiên cô cầm một bình thủy tinh đựng nước ra, “Còn ai dám động vào?”

“Đó là cái gì?”

Bình thủy tinh trong suốt không có nhãn, Hứa Tình Thâm đưa nó tới trước mặt mấy người kia, “Axit sunfuric, chỉ cần hắt một giọt, da thịt mềm mại của các cô sẽ thối dần…”

Cô cố gắng lớn giọng, khóe miệng nở nụ cười, “Bị axit phun vào sẽ bị hủy dung, chắc các người đã từng nghe qua đúng không?”

Cô gái đứng gần cô nhất nghe nói thế sợ tới mức ngã lùi đằng sau, “Cô, cô…”

Mấy người còn lại không kịp né tránh, nhao nhao lùi về bên cạnh Lăng Thì Ngâm, sắc mặt Lăng Thì Ngâm khó coi, “Sợ cái gì, nhiều người như vậy, đoạt lấy đồ trong ta cô ta đi.”

Hứa Tình Thâm thấy vậy mở nắp chai ra, cô đật chai lên bàn, “Đúng vậy, ai dám tới thử một chút? Nếu không thì Lăng Thì Ngâm, cô tới thử đi?”

Mấy người đối diện nhìn chằm chằm cái lọ trong tay cô, không ai ám lộn xộn.

Cổ họng Lăng Thì Ngâm nuốt nuốt, “Thứ này, cô lấy ở đâu ra?”

“Cô đừng quên tôi làm gì.” Ngón tay Hứa Tình thâm gõ gõ mấy cái lên bình thủy tinh, Lăng Thì Ngâm áp chế lửa giận trong lòng, “Cô nên biết nếu cô ra tay sẽ phạm pháp.”

“Tôi còn chưa ra tay không phải sao?”gương mặt Hứa Tình Thâm hết sức bình tĩnh, “Nhưng mà các cô ai là người xông lên đầu tiên tôi nhất định sẽ tiếp đón cô ta.”

“Thì Ngâm, vậy phải làm sao bây giờ?”

Lăng Thì Ngâm cũng không xác định trong tay Hứa Tình Thâm có phải là axit hay không, nhưng ai dám mạo hiểm đây?

Sắc mặt cô ta thay đổi, khóe miệng Hứa Tình Thâm nhếch lên sự mỉa mai, “Chỉ có chút lá gan đó còn muốn hẹn tôi ra ngoài? Lăng Thì Ngâm, từ hỏ cô đã có thói quen của thiên kim tiểu thư, muốn so sánh hư hỏng với tôi thì cô chưa chắc đã hơn tôi.”

“Hứa Tình Thâm… hiện tại cô muốn thế nào?”

“Không có anh trai cô làm chỗ dựa, không có người thay cô sắp đặt tất cả, cô chỉ là kẻ đáng thương.”

“Cô…” Lăng Thì Ngâm kích động nhào người lên.

Lăng Thận chết đi vẫn là nỗi đau đớn nhất trong lòng cô ta, đên nay vẫn không có cách nào khép lại, Hứa Tình Thâm lại không kiêng dè gì mà vạch vết sẹo của cô ta.

Đối mặt với hành động đó của Lăng Thì Ngâm, Hứa Tình Thâm chỉ có thể giơ bình cao lên, Lăng Thì Ngâm sợ đến mức vội vàng ngồi trở về.

Khóe mắt Hứa Tình Thâm mang theo ý cười, bỗng nhiên đặt bình thủy tinh đến bên miệng, cô uống một hớp nhỏ.

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, Lăng Thì Ngâm nhíu chặt mày, ý thức được mình bị đùa bỡn, cô ta thẹn quá hóa giận, “Không phải H2SO4,không cần sợ cô ta.”

Hứa Tình Thâm cười cười, “Chỉ là nước khoàng mà thôi, dọa các cô sợ như vậy.”

“Muốn chết à.”

Cô gái tiến lên muốn ra tay, Hứa Tình Thâm đưa mắt nhìn xuyên qua đám người, nhìn cách đó không xa, cô vẫy tay, “Ông xã, em ở bên này.”

“Đừng nghe cô ta nói.” Lăng Thì Ngâm đã chịu đủ Hứa Tình Thâm giở trò, “Lúc này Tưởng Viễn Chu đang nằm trong phòng bệnh, người không ra người thì làm sao ra ngoài được đây?”

Hiện nhiên đám bạn của cô ta cũng sẽ không tin.

“Ông xã? Ha ha, cô muốn tìm người cứu mạng cũng không cần tùy tiện gọi người đàn ông khác là ông xã chứ?”

Mấy người trong đó có người không chú ý nhìn lại, đột nhiên cô ta sợ ngây người, cô ta đưa tay kéo cô gái trước mặt, “Này, này.”

“Làm cái gì vậy?”

Cô ta kéo người bạn đang định ra tay, nháy mắt với cô ta, cô gái kia nhìn lại, cái tay kia đang giơ lên cũng hạ xuống.

Lăng Thì Ngâm thấy mấy người kì quái, nếu để cho cô ta tin tưởng Tưởng Viễn Chu tới đây vậy không phải đang rơi vào đầm rồng hang hổ sao?

“Các cậu làm sao vậy?”

Hứa Tình Thâm nhìn vào mắt cô ta, “Nhìn thấy ông xã của tôi cả đám bị hoảng sợ rồi.”

“Hứa Tình Thâm, cô còn mặt mũi sao?”

Cô không khỏi bật cười, Lăng Thì Ngâm nghe thấy tiếng bước chân đi qua, ánh mắt nhìn thấy một bóng dáng, đám bạn của cô ta lùi ra mấy bước, Tưởng Viễn Chu nhìn lọ thủy tinh trên bàn, cầm lên cẩn thận nhìn, “Đây là cái gì?”

Âm thanh rõ ràng quen thuộc như vậy, Lăng Thì Ngâm không khỏi ngẩng đầu lên.

Cứ nhìn thế này, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu bên cạnh, cô ta không biết là kinh hoảng hay gì, nói chung không thể nào, đây không phải là sự thật, đây là đang nằm mơ, trong đầu Lăng Thì Ngâm đều là suy nghĩ hỗn loạn.

Một tay Hứa Tình Thâm chống cằm, “Ông xã, có người nói anh bị hủy dung rồi.”

“Như thế nào?”

Tưởng Viễn Chu đặt bình thủy tinh lên bàn, tay trái nâng mặt Hứa Tình Thâm, hai ngón tay nhéo nhéo mặt cô, “Tin tức này không phải là em thả ra ngoài hay sao?”

“Em cũng không biết, em nói thế tất cả bọn họ đều tin sao?”

Một tay Tưởng Viễn Chu để trong túi quần, đưa mắt nhìn mấy người kia, sắc mặt khó coi vô cùng, “Là đám các cô muốn rat ay?”

“Không, không phải…” Cô gái vừa rồi khẩn trương xua tay.

“Không phải thế nào?” Hứa Tình Thâm ở bên ngoài thổi thêm gió, “Vừa rồi cô nói tôi kêu loạn gọi người khác là ông xã, cô có muốn cho tôi một cái tát có đúng không?”

“Hứa Tình Thâm, cô…” Cô gái kia không sợ cô nhưng không thể không kiêng kị Tưởng Viễn Chu, “Nếu không phải có người làm chỗ dựa cho cô, cô dám như vậy sao?” (Thế đám các người không có chỗ dựa dám bố láo đi đánh ng thế ko hở????)

“Nếu không có ai cho tôi chỗ dựa nhất định tôi không dám.” Hứa Tình Thâm nói hết sức tự nhiên, “Nhưng chỗ dựa của cô không bằng của tôi, cô phải làm sao bây giờ?”

Sắc mặt cô gái này thay đổi, ủy khuất nhìn Lăng Thì Ngâm.

“Hứa Tình Thâm, ngày đó nếu cô không ra tay trước chúng tôi sẽ không đến mức như vậy.” Lăng Thì Ngâm ngồi thẳng người, không nhìn Tưởng Viễn Chu, anh rõ ràng là ở đây, một chút việc gì cũng không có. Bẩm sinh trên người đàn ông này áp bách làm cho cô ta không thể thở nổi.

“Vì sao tôi lại ra tay với cô?” Hứa Tình Thâm lạnh lùng, “Lăng Thì Ngâm, cô dám nói lại lần nữa không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.