Sắc mặt cô ta không thể dùng từ khó coi để hình dung, Tưởng Viễn Chu tiến lên, ngồi xuống bên cạnh Hứa TìnhThâm, đưa mắt nhìn chằm chằm cô gái đối diện.
“Đáng đánh.”
“Bốp.”
Lăng Thì Ngâm nghe tiếng đập tay, thanh thúy, vang dội, đau đớn vô cùng.
Cô ta nắm chặt tay, chóp mũi chua lên, mấy người bạn không dám nói một câu, lúc trước dõng dạc thương lượng làm sao để đối phó với Hứa Tình Thâm, lần này thì tốt rồi, vừa thấy Tưởng Viễn Chu, cả đám không dói.
“Đúng không?” Hứa Tình Thâm tiếp lời Tưởng Viễn Chu, “Nhưng em cảm thấy đánh cô ta vẫn còn quá nhẹ.”
“Đúng.” Mặt người đàn ông không đổi sắc nhìn chòng chọc cô gái trước mặt, “Lăng Thì Ngâm, mấy ngày nữa tôi đưa cho cô một đại lễ.”
Đôi môi cô ta run rẩy, “Có ý gì?”
“Xem như kinh hỉ đi, cô chờ là được rồi.”
“Viễn Chu…” Lăng Thì Ngâm không muốn gặp phải phiền toái, “Xem chúng ta…”
“Viễn Chu?” Hứa Tình Thâm ngắt lời cô ta, “Viễn Chu mà cô dám gọi? Cô gọi thẳng anh ấy là Tưởng tiên sinh đi.”
Lăng Thì Ngâm đã không thể chịu được, đương nhiên cô ta không nghe được lời Hứa Tình Thâm, “Viễn Chu, chuyện trước kia liền bỏ qua…”
“Cô khi ông nghe rõ lời của thiếu phu nhân của tôi sao?” Tưởng Viễn Chu lạnh lùng ngắt lời cô ta, “Cô ấy nói cô gọi tôi là Tưởng tiên sinh.”
Lăng Thì Ngâm cắn chặt môi, bạn cô ta thấy vậy vẫy vẫy tay, ý bảo cô ta nhanh rời đi, đừng ngồi ở chỗ này, dù là ai cũng không nhìn được nữaa rồi. Hứa Tình Thâm cầm thực đơn ở bên cạnh nhìn xem, không nghe tiếng Lăng Thì Ngâm, cô ngẩng đầu nhìn, “Cô đi đi.”
Hai chân cô ta như đóng đinh tại chõ, không thể động đậy.
Mấy người bạn của Lăng Thì Ngâm thấy vậy, đưa chân rời đi,kéo theo cô ta đứng dậy, “Thì Ngâm, chúng ta đi.”
Giống như chạy nạn, các cô gái kia kéo Lăng Thì Ngâm rời đi, người còn lại cầm lấy túi của cô ta.
Hứa Tình Thâm nhìn thẳng, “Ông xã, anh muốn ăn cái gì?”
“Anh theo em.”
Đến bên ngoài nhà hàng, mấy người bạn kia chà chà chân, “Không phải Tưởng Viễn Chu vẫn đang còn tốt sao?”
“Ai biết anh ta đột nhiên xuất hiện.”
“Thật không thể chịu nổi người đàn bà kia, cậu xem cô ta như vậy, ông xã ông xã, nói như chỗ không có người…”
Lăng Thì Ngâm rút tay về, đi về phía trước, đám bạn đuổi theo sau, “Thì Ngâm, cậu làm sao vậy? Đừng như vậy, lần sau còn có cơ hội.”
Lăng Thì Ngâm cười lạnh, không nói tiếp.
Bên trong nhà ăn.
Hứa Tình Thâm ăn đồ ăn xong, nói với Tưởng Viễn Chu, “Em nói với anh một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Đêm nay em hẹn Giai Giai ăn cơm.”
Tưởng Viễn Chu thuận miệng đồng ý, “Được.”
“Anh mang theo lão Bạch đi.”
Tưởng Viễn Chu nghe không thích hợp, “Vì sao lại mang lão Bạch đi cùng?”
“Giai Giai có một người chị họ, đến giờ còn chưa kết hôn, em muốn giới thiệu cô ấy cho lão Bạch.”
Tưởng ViễnChu có chút giật mình, “Em muốn bảo lão Bạch đi xem mắt.”&“Ừ, anh ta đã nhiều tuổi, anh không lo lắng chuyện cả đời của anh ta sao?” Hứa Tình Thâm đầy quan tâm, “Lão Bạch đã lớn bao nhiêu rồi hả? Có phải sắp bốn mươi không?”
“Không, mới chỉ 36.”
“đã là lão đàn ông rồi.”
Tưởng Viễn Chu nhún vai tiếp lời cô, “Đúng thế, đã là lão đàn ông rồi.”
Hiện trường lão Bạch xem mắt.
Tốn Giai và chị họ của cô tới trước, hai người ngồi trong phòng ăn, nhìn thấy mấy người đi tới, Tống Giai vẫy tay, “Chỗ này.”
Lão Bạch đi phía sau Hứa Tình Thâm, có chút khẩn trương, đến trước bàn ăn, lão Bạch nhìn qua Tống Giai, cô gái bên cạnh cô ấy theo Tống Giai đứng dậy, “Mọi người khỏe.”
“Đều ngồi đi, đều ngồi đi, đừng khách sáo.”
Hứa Tình Thâm bảo lão Bạch và chị họ của Tống Giai ngồi xuống.
“Đến đén, giới thiệu một chút.”
Lão Bạch giới thiệu qua một chút, sau đó nói thêm, “Hiện tại tôi 36, tuổi hơi lớn một chút, cô có thể tiếp nhận được không?”
Hứa Tình Thâm hít vào khí lạnh, người này quá thẳng thắn hay không?
Bất quá cô và Tống Giai có quan hệ tốt, cô gái bên kia có lẽ sẽ không để ý.
“Anh 36 hả? Nhìn không ra đấy.”
Lão Bạch có chút xấu hổ, “Cảm ơn đã khích lệ.”
“Tôi thấy tóc anh dã bạc, tôi nghĩ anh phải hơn bốn mươi á.”
Hứa Tình Thâm hoàn toàn không biết nói gì, Tống Giai cuống đến độ kéo tay cô gái, “Chị họ, chị đừng nói lung tung.”
“Chị không nói lung tung.”
(lão Bạch thật đáng thương, thảo nào có chị edit là Bạch lão, làm mình phải sửa và dặn mãi, gặp phải cô ngốc ham ăn…”&“Ngại quá.” Tống Giai cười khan, “Buồn cười, buồn cười.”
Lão Bạch cũng không để ý lắm, “Không sao, tôi thích người ngay thẳng.”
“CHị chị giới thiệu mình đi.”
“Được.”
Hứa Tình Thâm nhìn chị họ của Tống Giai, gương mặt và vóc dáng bình thường, ít nhất là theo cô thấy, nếu không phải Tưởng Viễn Chu vì lão Bạch thì anh mới không tới chỗ như thế này.
“Tôi gọi là Tô Lạp…”
Tưởng Viễn Chu nhấp chén trà vào cổ, nhất thời nghẹn lại, anh thả chén trà trên bàn, “Tô Lạp?”
“Đúng, đúng, đúng.” Tống Giai vội vàng tiếp lời, “Ý là Đề Lạp Mễ Tô, tên rất có hương vị đúng không?”
Tưởng Viễn Chu nén cười, lúc anh nghe thấy cái tên này không nghĩ đến bánh ngọt gì đó, anh chỉ nghĩ nó có ý tứ khác.
Tô Lạp?
Không được, anh không thể nhịn, anh rất muốn cười.
Lão Bạch ở bên cạnh gật dầu, “Tên rất hay.”
“Bây giờ tôi đã 31 rồi.”
“Chị.” Tống Giai gấp đến độ kích động không thôi, “Nói tuổi chẵn thôi.”
“Nói chung chung làm gì?” Tô Lạp không đồng ý, “Chúng ta tuổi này không phải đều tính tuổi mũ sao?”
Được rồi, Tống Giai cũng bị đánh bại rồi.
“Nhìn không ra cô 30 tuổi.” Lão Bạch tiếp lời, “Cô trông rất trẻ tuổi, cùng lắm mới chỉ 18.”
Hứa Tình Thâm dùng tay che mắt, Tưởng Viễn Chu cổ quái nhìn lão Bạch, rốt cuộc Tống Giai cũng ha ha cười lớn, “Đúng 18, 18.”
“Thường ngày cô có yêu thích gì?”
Tô Lạp vòng tay đặt lên bàn, “Yêu thích lớn nhất của tôi là ăn, nhà hàng, tiệm cợm, quán ăn ven đường đều được, 12h đêm tôi muốn ăn gì sẽ đi hết Đông thành để tìm…”
Khóe miệng Tống Giai giật giật vài cái, “Chị, chúng ta đổi đề tài khác đi.”
“Nhìn ra không ra đấy, “Lão Bạch nghe hết lời của Tống Giai, “Cô không mập một chút nào.”
(Khựa khựa,lão Bạch của chúng ta thật biết tán gái…)
“Không phải đâu, mặt tôi nhỏ, thật ra đều là lừa người, người tôi có nhiều thịt.”
Hiện trường lặng ngắt như tờ, Hứa Tình Thâm và Tống Giai đưa mắt nhìn nhau, Tưởng Viễn Chu hoàn toàn dời mắt đi.
Bởi vì các cô không biết làm sao thay hai người này hâm nóng không khí rồi nói tiếp.
“Trên người có thịt mới tốt, con gái quá gầy, ôm sẽ chạm xương.”
Hứa Tình Thâm há miệng thở dốc, Tống Giai cũng há miệng thở dốc, Tưởng Viễn Chu cao cao tự đại.
Quỷ mới biết anh vừa mới trải qua chuyện gì, đây là xem mắt gì vậy?