Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 309: Chương 309: Chương 227 -1: vợ chồng tốt nhất




Hiện trường yên tĩnh.

Tô Lạp đưa mắt nhìn lão Bạch, “Xem ra anh ôm qua không ít cô gái nhỏ.”

“Không, không, không.” Lão Bạch nghe vậy khẩn trương xua tay, ấn tượng đầu tiên là rất quan trọng, anh ta không muốn để cho cô gái nhà người ta cho rằng anh ta là một anh chàng công tử phong lưu, “Nhìn sách đấy.”

Cái miệng nhỏ của Tống Giai mở ra thành hình chữ O, người đàn ông này còn có thể xem sách về mấy cái này?

Thử nghĩ lại mà xem, 36 tuổi chưa từng lập gia đình, lại còn thường xuyên đọc sách, anh ta xem cái gì thế?

Tống Giai chợt thấy hai chữ ‘bỉ ổi’ bay lượn trong không trung, nhưng trước kia cô coi như đã từng tiếp xúc với lão Bạch, không phát hiện ra anh ta là người như vậy?

Hứa Tình Thâm nghe thế muốn giải thích hộ, “Lão Bạch làm việc cho Viễn Chu, thường ngày mấy chuyện lớn nhỏ đều do anh ấy giúp đỡ, tất nhiên cũng sẽ giúp đỡ việc tìm sách.”

Tưởng Viễn Chu ngồi bên cạnh lão Bạch liếc Hứa Tình Thâm một cái, đang chọn con dâu cho mình sao?

Vẻ mặt lão bạch hết sức khẩn trương, sợ cô gái người ta chê anh ta chướng mắt, gấp đến độ đỏ cả mặt.

Tô Lạp muốn rót nước, lão Bạch vội vàng muốn giành làm, “Tôi giúp cô.”

Không nghĩ tới lại chạm vào tay cô gái, Tô Lạp đỏ mặt, “Anh anh anh…”

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” lão Bạch vội vàng buông tay, hai tay nắm chặt lại bóp bóp.

“Tay cô thật lạnh, cô có lạnh không?”

“Không lạnh, không lạnh.”Hứa Tình Thâm đá đá chan Tóng Giai ở dưới bàn, ý bảo cô ấy nhanh kiếm đề tài để nói.

“Chúng ta gọi thức ăn đi.” Tống Giai vội vàng giúp đỡ.

“Được đấy.” Tô Lạp nghe thế vui vẻ đồng ý, giọng nói cũng thay đổi.

“Giai Giai, cô để cho chị họ mình nhìn xem, muốn ăn gì thì tự chọn.”

Khong nghĩ tới Tống Giai cầm lấy menu không buong, “Chúng tôi cũng không đói lắm, tùy tiện chọn chút gì là được, tôi chọn thịt bò, mỗi người một phần có được không?”

“Giai Giai, để cho chị họ cậu chọn đi.” Hứa Tình Thâm xuất phát từ phép lịch sự nhìn Tống Giai.

“Khẩu vị chị họ tớ rất giống tớ, tớ thích ăn chị ấy cũng thích.”

“Tô tiểu thư, cô làm ở đâu?” Lão Bạch kìm nén hồi lâu, cuối cùng cũng chủ động mở miệng.

Đợi mãi không thấy Tô Đề trả lời, Hứa Tình Thâm ngẩng đùa, thấy lực chú ý của cô gái đều dành cho menu. Tống Giai kéo tay Tô Lạp, “Chị, người ta nói chuyện với chị ấy.”

“À.” Tô Lạp lấy lại tinh thần, “Giai Giai, em chọn thêm chút ít đi, nhiều người ngồi như vậy, trông thật khó coi.”

“Đúng thế, Tống tiểu thư gọi thêm đi.” Lão Bạch thêm vào nói.

Sắc mặt Tống Giai có chút không tìn nguyện, ngay cả Hứa Tình Thâm cũng không do dự chế nhạo, “Tống Giai, cậu đang thay bọn mình tiết kiệm sao?”

“Không phải…”

“Tớ gọi thêm một ít.” Hứa Tình Thâm nghĩ thầm, có thể bọn họ xấu hổ, cô lấy menu, ngoại trừ mỗi người một phần thịt bò ra ăn thêm một ít thịt nguội, thêm một chai rượu.”

Lão Bạch giường như có ấn tượng tốt với cô gái này, Hứa Tình Thâm nhìn trong mắt vui trong lòng.

Người phục vụ mang rượu lên, Hứa Tình Thâm nhiệt tình kêu, “Đến, ăn trước đi.”

“Chị, anh ta làm việc cho Tưởng tiên sinh, tâm tư nhất định rất tinh tế, nếu chyện của hai người thành, sau này anh ta nhất định sẽ đối tốt với chị, bởi vì chị nghĩ đến điều gì anh ta cũng có thể nghĩ đến điều đó nhưng cái chị không nghĩ đến anh ta lại có thể nghĩ được…”

ừ. Lão Bạch tiếp lời, “Tôi bảo đảm sẽ đối tốt với cô, lúc nào cũng bảo vệ cô.”

Tưởng Viễn Chu đặt tay xuống, ngón tay gõ gõ lên đùi người đàn ông.

Này này, rụt rè, rụt rè một chút!

Dù sao cũng đi theo Tưởng tiên sinh vào Nam ra Bắc, làm sao mới đấy đã bị lật tẩy rồi hả?

“Ha ha.” Hứa Tình Thâm cười gượng, “Anh ấy là người thật thà, nghĩ cái gì thì nói cái đó.”

Tô Lạp cầm dao nĩa, không biết là vì xấu hổ hay vì sao mà cô ấy không tiếp lời lão Bạch.

Mấy người bắt đầu dùng cơm, lão Bạch không rõ trong lòng người ta là như thế nào, nhưng anh ta hết sức rõ bản thận, anh ta đối với Tô Lạp đã nhất kiến chung tình rồi. trước kia đi theo Tưởng Viễn Chu gặp qua nhiều cô gái, xinh đẹp, kinh diễm, đầy đặn, cao gầy, từ trước đến nay anh ta đều bày ra vẻ mặt như cấm dục, không đổi sắc, nhưng lần này thì khác rồi…

Anh ta có vẻ đăm chiêu, cắt thịt bò thành không ít miếng nhỏ.

Tống Giai ở bên cạnh muốn thay đổi không khí, Tô Lạp ăn xong miếng thịt bò liền bắt đầu ăn cái khác.

Hình như khẩu vị cô ấy rất tốt, Tống Giai thấy lão Bạch có ý, trong lòng cô càng kịch động, cao hứng, cô trở về có thể thổi phồng với người lớn trong nhà, “Mọi người giới thiệu cho chị họ chưa thành công lần nào, lần đầu tiên con ra tay liền mã đáo thành công, nhanh tới sùng bái con đi, hahahaha…”

Tống Giai càng nghĩ càng kích động, “Chi của tôi còn rất nhiều sở thích, đa tài đa nghệ, còn chuyện tình cảm lại rất đơn thuần….”

Một bàn tay đưa qua mặt cô, cắt đứt lời cô đáng nói, Tống Giai dựa cả người vào bàn, bị Tô Lạp kéo đi, cô chỉ có thể dựa vào phía sau, trơ mắt nhìn Tô Lạp kéo miếng pizza.

Hí…

Tống Giai hít vào khí lạnh, thì ra cô nói vui vẻ như vậy, nhưng cái người đang vội vàng ăn đó thì ra là chị họ cô.

Khóe môi lão Bạch nhếch lên nụ cười, cứ nhìn cô ấy ăn như vậy.

Một bữa cơm trôi qua vui vẻ, lúc rời khỏi nhà hàng, lão Bạch muốn đưa Tô Lạp về.

Tống Giai khẩn trương đẩy chị họ đi, còn nói địa chỉ nhà chị ấy cho lão Bạch.

Một tay Tưởng Viễn Chu cho vào túi quần, Hứa Tình Thâm và Tống Gia nhìn lão Bạch lái xe rời đi, rốt cuộc Tống Giai cũng thở phào nhẹ nhõm, “Ôi mẹ ơi, tớ sợ muốn chết.”

“Cũng không phải không xem mắt, cậu sợ cái gì?”

“Tình Thâm, tớ nói với cậu, chị họ này của tớ cái gì cũng tốt nhưng cậu có biết vì sao tới giờ chị ấy chưa có bạn trai không?”

Hứa Tình Thâm cũng cảm thấy tò mò, “Vì sao?”

“Bởi vì chị ấy khác người, “Tống Giai vỗ trán, “Tớ thật là hao tâm khổ trí.”

“Trên đời này còn có người khác lạ hơn cậu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.