Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 310: Chương 310: chương 227 -2




“Xin cho, chị họ của tớ là phiên bản cũ của tớ.”

Tưởng Viễn Chu ở bên cạnh chen vào, “Chị của cô không chỉ khác người mà còn có thể ăn rất giỏi.”

“Ý…” Tống Giai bị nghẹn lời, một lúc sau mới mở miệng, “Bị anh phát hiện ra rồi.”

Vô nghĩa, Tưởng Viễn Chu không phải là tên ngốc, tin rằng lúc đó mọi người cũng không ngốc đúng không?

Tô Lạp nói bàn ăn khó coi, gọi một đống đồ ăn, người khác chưa động, cô một mình ăn Tưởng Viễn Chu không nói nhưng có lẽ anh và Hứa Tình thâm cộng lại cũng không bằng cô ấy.

Tống Giai có chút sốt ruột, hai tay ôm lấy cánh tay Hứa Tình Thâm, lay lay, “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, lão Bạch có ghét bỏ hay không? Có thể sẽ không thành công hay không?”

“Không phải chỉ thích ăn thôi sao?” Hứa Tình Thâm nhìn Tưởng Viễn Chu, “Cũng không phải chuyện gì lớn.”

“Ăn nhiều dễ béo.” Tưởng Viễn Chu nói.

“Cô ấy cực kì gầy, có lẽ thể chất bất đồng…”

Tống Giai đày lo lắng: “Lúc cậu nói với tới đến Đắc Nguyệt Lâu, biết vì sao tớ cự tuyệt không? Tớ nhớ tới nhà hàng tây, muốn để cho chị của tớ khắc chế một chút, để lại ấn tượng tốt với lão Bạch. Chị tớ trước kia từng đi xem mắt hai lần, đều bị cảnh như vậy dọa chạy.”

“Hả? Không… sẽ không khoa trương như vậy chứ?”

“Thật sự khoa trương ròi.”

Hứa Tình Thâm buồn cười, “Không sao, không sao, trước kia là duyên phận chưa tới.”

“Hy vọng bọn họ có thể thành đôi.”

Trên đường trở về, Hứa Tình Thâm ngồi đằng sau xe, xe còn chưa về tới Hoàng Long Đỉnh thì lão Bạch đã gọi tới rồi.”

Hứa Tình Thâm nhìn thông báo cuộc gọi tới, đưa điện thoại tới trước mặt Tưởng Viễn Chu, “Anh nhìn xem, anh nhìn xem, lão Bạch gọi tới, anh đoán xem anh ta sẽ nói gì?”

“Cảm ơn ý tốt của em…”

“Đó là nhất định rồi.”

“Còn nữa, lần sau em đừng quan tâm mù quáng như vậy, đừng giới thiệu với anh ta…”

“Cắt.” Hứa Tình Thâm ấn cuộc gọi đưa điện thoại để bên tai, “Alo.”

“Tưởng thiếu phu nhân, ngài khỏe, là tôi.:”

“Tôi biết là anh.” Hứa Tình Thâm dựa vào bên người Tương Viễn Chu, “Không phải tôi không lưu số của anh, như thế nào? Đưa cô ấy về rồi sao?”

“Đưa về rồi.”

“Không mời anh lên uống chén trà sao?”

Lão Bạch có chút xấu hổ, “Cái này có chút bất tiện.”

Hứa TìnhThâm bật cười, “Lão Bạch, anh có vừa ý với lần xem mắt này không?”

“Vừa ý, vừa ý, cám ơn Tưởng thiếu phu nhân, quá hoàn hảo rồi.”

Hứa Tình Thâm nhướn mày với Tưởng Viễn Chu, lão Bạch ở đầu dây bên kia tiếp tục nói, “Tưởng thiếu phu nhân, tôi muốn nhờ ngài ở chỗ Tống Giai giúp tôi nói tốt một chút, khen tôi như thế nào cũng được, tôi thật sự không muốn bỏ lỡ…”

Tưởng Viễn Chu vểnh tai lên, lão Bạch nói những gì anh đều nghe thấy, làm sao trước kia anh không phát hiện ra lão Bạch còn có mặt này?

“Yên tâm đi.” Hứa Tình Thâm bảo đảm, “Tôi sẽ khen anh đến tận trời.”

“Cảm ơn Tưởng thiếu phu nhân, cảm ơn.” Âm thanh của lão Bạch bay bổng.

Tưởng Viễn Chu đầy khinh bỉ, cầm điện thoại trong tay Hứa Tình Thâm, “Lão Bạch, cả người anh đều hỏng bét rồi.”

“Đều học theo Tưởng tiên sinh cả thôi.”

“Có ý gì?”

“Trước mặt Tưởng thiếu phu nhân ngài cũng như thế, ngài là tấm gương của tôi.”

Tưởng Viễn Chu nhướn mày, “Anh lặp lại lần nữa?”

“Tưởng tiên sinh, tôi đã 36 tuổi rồi.”

(Chà chà, lão Bạch so lovely, a Chu nói trúng tim đen thẹn quá hóa giận đây mà J)) )

“36, một nhành hoa.”

“Được rồi.” Hứa Tình Thâm đoạt lấy điện thoại trong tay lão Bạch, “Lão Bạch, anh nhanh về nhà đi, nói chuyện với cô gái nhà người ta một chút, anh biết tán gấu như thế nào mà.”

“Không, không, không, chuyện này tôi còn phải học theo Tưởng tiên sinh, ngài ấy mới là cao thủ tán gái.”

“Tôi nói tán gấu chính là nói chuyện phiếm ấy.” Hứa Tình Thâm nắm chặt tay, “Lão Bạch, anh nghe cho rõ, làm sao Tưởng Viễn Chu tán gái hả? Có phải anh ấy ở sau lưng tôi tán cô gái nào hay không?”

“Sao? Không có, không có…”

“Đến, đến, chúng ta phải tâm sự cho tốt.”

Lão Bạch nóng nảy, “Tưởng thiếu phu nhân, tôi là khen ngợi Tưởng tiên sinh, còn cả… thay tôi nói chuyện thật tốt, ngài đã đồng ý với tôi, ngàn vạn lần không thể không nói, chúc ngủ ngon.”

Điện thoại bị ngắt, Hứa Tình Thâm alo mấy tiếng, Tưởng Viễn Chu hung dữ nói, “Bán chủ cầu binh.”

“Em còn thấy không thích hợp, gần đây anh không tiếp xúc với người nào, làm sao lão Bạch lại nói như vậy?”

Bên trong giọng nói của Tưởng Viễn Chu không hề che giấu sự trào phúng,khinh thường và không đồng ý, “Lão Bạch nói mà em cũng tin.”

“Em hiểu, 8 phần là mấy ngày bắt cóc anh tán tỉnh người khác cho nên bị lão Bạch nhìn thấy.”

Chuyện như vậy làm sao có thể trách anh chứ?

Lão Bạch thật không phúc hậu, Tưởng Viễn Chu bỉu môi một cái, “Sớm biết vậy anh đã không đồng ý cho em giới thiệu đối tượng xem mắt.”

Hứa Tình Thâm lại gần anh, “Thì ra anh có chủ ý này, muốn để cho lão Bạch cả đời làm cho anh có phải không?”

“Anh ta có thể tự mình tìm, tự mình phát triển, hiện tại trong lòng anh ta tràn đầy cảm kích em, hận không thể bán đứng anh làm niềm vui cho em, vì em có thể ở trước mặt Tô Lạp khen ngợi anh ta vài câu, anh ta không còn phép tắc gì nữa rồi.”

Tưởng Viễn Chu nhín vài, Hứa Tình Thâm cất điện thoại, “Trước kia anh anh để cho lão Bạch mỗi ngày đi theo anh, cũng không quan tâm đến hôn nhân đại sự của anh ta, ai biết trong lòng anh nghĩ như thế nào?”\

Tưởng Viễn Chu nghe vậy, thân hình cường tráng bỗng nhiên cúi về phía Hứa Tình Thâm.

Cô theo bản năng hét lớn, cả người dựa vào phía sau, nửa người nấp vào trong góc, “Làm, làm gì?”

“Em cố ý có phải không?”

“Cố ý gì chứ?” Hứa Tình Thâm giả bộ không hiểu.

Phía trước người lái xe thấy tiếng thét chói tai nhanh chóng đi chậm lại, “Tưởng thiếu phu nhân, ngài làm sao vậy?”

“Không có chuyện của cậu.” Tưởng Viễn Chu gõ gõ ghế ngồi của người lái xe, “Chuyên tâm lái xe đi.”

Vâng ạ.

Hứa Tình Thâm nhân cơ hội này muốn thoát khỏi lại bị Tưởng Viễn Chu đè lại, hai tay anh nắm chặt gương mặt cô, “Anh là người đàn ông của em, em tạo ra mấy chuyện xấu bát nháo này em có mục đích gì?”

“Mấy cái này thì có liên quan gì tới em?” Hứa Tình Thâm cảm thấy oan uổng vô cùng, “Em đương nhiên biết anh là người đàn ông của em, cũng hiểu anh và lão Bạch trong sạch, nhưng hiện tại em để cho lão Bạch xem mắt là anh ta nói anh nói bậy, ngày mai anh tìm anh ta tính sổ, em tin tưởng anh, em tin anh nhất mà.”

Ôi, cái miệng nhỏ này thay đổi thật nhanh, mỗi một câu đều là những lời Tưởng Viễn Chu thích nghe, lại còn chạm vào trái tim anh.

Người đàn ông gật đầu, “Được, ngày mai anh tìm lão Bạch tính sổ.”

Được rồi, anh ta không biết phép tắc nhưng Tưởng thiếu phu nhân vẫn phải chịu một chút trừng phạt, Tưởng Viễn Chu dùng một tay kéo cô đến bên cạnh, che lại môi cô. Hứa Tình Thâm buồn cười, làm vợ vhoongf vẫn là tốt nhất, cả nhà ba người hạnh phúc, để cho người khác dựa vào.& hì hì, lão Bạch là sói đói, sau này chả nhà chờ nha, còn anh Chu thì, haiz, vợ nói đi hướng Đông ảnh không dám đi về hướng Tây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.