Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 311: Chương 311: Chương 228 -1: Tưởng thiếu phu nhân nhanh chóng đánh trả




Bệnh viện Tinh cảng.

Bên trong phòng bệnh ca hoa, hiện tại thời tiết ấm áp, gió thường xuyên lùa vào.

Quản gia bảo Tưởng Đông Đình đến bên trong phòng nghỉ, “Lão gia, có chuyện lớn rồi.”&“Làm sao thế?”

“Người nằm trong phòng bệnh kia không phải là Tưởng tiên sinh.”

Tưởng Đông Đình kinh hãi, “Sao lại thế này?”

“Vừa rồi tôi nhận được điện thoại, Tưởng tiên sinh mang theo Hứa tiểu thư ra ngoài ăn cơm, bị người ta thấy được, ngài xem tin tức đi.”

Quản gia nói tới đây liền mở TV bên trong phòng nghỉ, tin tức về Tưởng Viễn Chu như mây bay đầy trời, Tưởng Đông Đình nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn thấy con trai và Hứa Tình Thâm, nó vẫn còn tốt mà đứng đó, còn có thể ra ngoài đi lại, cả người đều bày ra tinh thần sảng khoái.

Tưởng Đông Đình kích động chỉ vào TV, “Tin tức này có từ lúc nào?”

“Lão gia, là hôm nay.”

“Tôi không tin.”

Quản gia không nghĩ tới Tưởng Đông Đình lại cố chấp như vậy, “Ngài xem thời gian đi.”

“Đó thật sự là Viễn Chu sao?”

“Là Tưởng tiên sinh, chính xác vạn lần, tôi đã cho người đến canh ở ngoài cửa Hoàng Long Đỉnh, vừa nhìn thấy Tưởng tiên sinh trở về, cũng đã chụp ảnh nữa.”

Khóe môi Tưởng Đông Đình run run, thân thể lùi về phía sau, châm chạm vào ghế sofa phía sau liền ngồi xuống, “Nó biết tôi lo lắng cho nó bao nhiêu, tôi hầu như không ngủ không nghỉ ở trong phòng bệnh, nếu đó là con tôi, làm sao nó nhẫn tâm không nói cho tôi một tiếng?”

“Lão gia…”

(Công nhận ông này thương con nhưng mà chính là quá cố chấp lại gặp ông con cũng cố chấp không kém cho nên cha con mới ra cơ sự ngày hôm nay đây, haiz)&Tưởng Đông Đình giơ tay lên, quản gia thấy vậy không lên tiếng nữa.

“Nó không thể nào không biết tâm tình của tôi, nhưng mà Viễn Chu nó… Dù cho một cuộc điện thoại cũng không gọi cho tôi. Nếu đó thật sự là nó, tôi, tôi không tin.” Tưởng Đông Đình nói năng lộn xộn, ông ta quay sang nói với quản gia, “Cho.. Gọi điện thoại sang bên kia, tôi muốn tự mình hỏi một chút.”

Vâng.

Tưởng Viễn Chu về nhà, chơi với con trai và con gái, điện thoại trong phòng khách đột nhiên kêu lên.

Hứa Tình Thâm bắt máy, “Alo?”

“Hứa tiểu thư sao?”

“Ông là ai?”

Quản gia nhẹ giọng, “Tưởng tiên sinh có ở đó không?”

Hứa Tình Thâm hiểu rõ, cũng đoán được chắc chắn chỗ bệnh viện đã nghe được tin tức, “Ở đây.”

“Lão gia muốn nói vài lời với Tưởng tiên sinh.”

“Được.” Hứa TìnhThâm dời điện thoại ra khỏi lỗ tai, quản gia nghe được âm thanh truyền đền, “viễn Chu, có người tìm anh.”

Ông ta nhanh chóng đưa điện thoại cho Tưởng Đông Đình, sắc mặt Tưởng Đông Đình có chút khẩn trương, giống như chờ mong, nhưng gương mặt có chút do dự, mãi đến người giọng nói người đàn ông truyền tới, “Alo?”

Âm thanh truyền tới, rơi vào lỗ tai Tưởng Đông Đình, ông ta giật mình tại chỗ, giọng nói của Tưởng Viễn Chu không thể lừa người được.

“Viễn Chu.”

“Không phải ông nhận định người nằm trong bệnh viện mới là tôi sao?”

Tưởng Đông Đình á khẩu không nói nên lời, cỗ họng nuốt nuốt mấy cái, Tưởng Viễn Chu ngồi lên ghế sofa, “Vì sao một giám định DNA đơn giản như vậy cũng không chịu làm? Chẳng lẽ chỉ dựa vào một nốt ruồi đã nhận định là tôi? Hay là bởi vì người nằm trên giường bệnh kia thống hận Hứa Tình Thâm, cô cảm thấy cuối cùng con trai ông có thể một lần như ông mong muốn, thấy rõ lòng dạ rắn rết của người phụ nữ này, cho nên ông lựa chọn tin tưởng mù quáng, phải không?”

Tưởng Đông Đình không thể không thừa nhận lúc đó quả thật có yếu tố đó.

“Viễn Chu, con biết ba lo lắng cho con thế nào sao? Con thoát khỏi nguy hiểm tốt xấu gì cũng nên nói cho ba một tiếng…”

Tưởng Viễn Chu nắm chặt điện thoại, rũ mắt xuống, không phải anh nhẫn tâm mà là đối phương nhằm vào mâu thuẫn giữa Tưởng Đông Đình và Hứa Tình Thâm, Tưởng Viễn Chu vì muốn cho người kia hiện thân có một số việc không thể nói cho Tưởng Đông Đình được.

“Hiện tại không phải ông cũng biết rồi sao?”

Hứa Tình Thâm vừa nghe, không khỏi nhìn Tưởng Viễn Chu một cái, những lời này Tưởng Đông Đình nghe được, đúng là đả thương người ta, “Viễn Chu…”

“Thủ đoạn vụng về như vậy suýt chút nữa thì đối phương đã thành công, hiện tại ông đã nghĩ tại sao chưa?” Tưởng Viễn Chu hỏi lại, “Bọn chúng đã điều tra biết ông không thích TìnhThâm, quả nhiên, đối phương nói bắt cóc này liên quan tới Tình Thâm, ông liền không nhìn thấy gì rồi.”

Tưởng Đông Đình ngẩn tại chỗ, đầu điện thoại bên kia cắt đứt âm thanh.

Lần này ông ta không hề giận dữ, chỉ buông tay xuống. Quản gia nhìn, cẩn thận hỏi, “Lão gia, là Tưởng tiên sinh đúng không?”

“Là nó.’

“Là ngài ấy thì tốt rồi.” Khóe mắt quản gia tràn đầy ý cười, “Đúng là chuyện cực tốt, Tưởng tiên sinh không có việc gì là tốt.”

Sắc mặt Tưởng Đông Đình buông lỏng, đúng vậy, nó còn có thể đứng đó, còn có thể nói chuyện, cái này không gì có thể tốt hơn.

Quản gia nhìn ông ta, biết trong lòng ông ta nghĩ gì, “Lão gia, chuyện Tưởng tiên sinh và Hứa tiểu thư, nếu không ngài đừng quản nữa. Nói cho cùng chỉ là xuất thân Hứa tiểu thư không tốt, nhưng ngài nhìn Vạn tiểu thư và Lăng tiểu thư.. Tưởng tiên sinh bị thương đưa vào bệnh viện, cũng là Hứa tiểu thư nói cho người ta xác định có phải là Tưởng tiên sinh hay không.”

Tưởng Đông Đình không nói gì, nhìn chằm chằm TV đến xuất thần.

Quản gia cầm lấy điện thoại trong tay ông ta, “Lúc ấy ngài nói bởi vì Hứa tiểu thư hy vọng nhất là Tưởng tiên sinh xảy ra chuyện, hoặc là chuyện bắt cóc có liên quan với cô ấy, cô ấy mới như vậy. Nhưng mà có thể có khả năng khác, có thể cô ấy thật lòng với Tưởng tiên sinh, cho nên mới có thể nhìn ra manh mối, cô ấy không muốn bị lừa gạt nhưng không nghĩ tới người nhà họ Tưởng lại bị lừa.”

Tưởng Đông Đình vẫn cúi đầu, giống như không muốn nghe, mấy ngày nay ông ta đã vô cùng kiệt sức nhà cũng không về một lần nào.

Gương mặt ông ta vẫn còn rất thất vọng, “Dù cho như thế nào Viễn Chu cũng không thể không báo cho tôi biết, nó không sợ đám người đó gậy bất lợi cho tôi sao?”

Quản gia không muốn ông ta cứ chui vào ngõ cụt như vậy, “Lão gia, ngài cũng biết người giữ cửa phòng Tưởng tiên sinh, ngoại trừ người chữa bệnh và chăm sóc ra ai cũng không được phép đi vào.”

“Có cả người nằm bên trong, ngài nghĩ lại mà xem, chân anh ta vì sao đột nhiên không thể cử động được đây? Hơn nữa bác sĩ còn kiên trì nói bình thường, thật sự là như thế nào?

Tưởng Đông Đình nâng tầm mắt, nhìn quản gia một cái.

“Bệnh viên Tinh cảng là của Tưởng tiên sinh, Tưởng tiên sinh biết ngài vẫn ở trong phòng bệnh, ngài ấy cũng biết người nọ là giả mạo, còn là một đám với bọn người bắt cóc, cho nên…”

Cho nên chân hắn ta không thể động, tám phần là ý của Tưởng Viễn Chu. Không phải vì nó không yên lòng sợ người nọ gây bất lợi cho ông ta sao?

Tưởng Đông Đình nghĩ vậy, sắc mặt thoáng hơn rồi.

Ông ta đứng dậy, “Đi, chúng ta đi xem Tưởng Viễn Chu kia như thế nào rồi.”

Vâng.

Bên trong phòng bệnh, người đàn ông gõ gõ chân mình, Tưởng Đông Đình tiến lên, “Viễn Chu, làm sao vậy?”

Ông ta bước gần lại giường bệnh, nhìn người đàn ông kia, trong miệng đối phương phát ra âm thanh đau đớn, Tưởng Đông Đình nhìn, bỗng nhiên vươn tay cầm bờ vai anh ta, “Đừng nóng vội, từ từ nói thôi, có phải khó chịu hay không?”

Người đàn ông mở miệng,lại bị Tưởng Đông Đình kéo một cái, nửa người anh ta ngã xuống, hai tay chống lên mặt đất, cả người chỉ có đôi chân vẫn còn ở trên giường.

Tưởng Đông Đình đá tay anh ta một cái, người đàn ông ngã xuống mặt đất, chân cũng rơi xuống.

“Quản gia, đến, đánh cho tôi.”

Vâng.

Người đàn ông chấn kinh, ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm Tưởng Đông Đình, “Ba, ba…”

Ngược lại cái miệng còn có thể phát ra âm thanh, quản gia tiến lên giơ chân đá anh ta, giẫm anh ta. Tưởng Đông Đình ở bên cạnh lạnh lùng nhìn, không nói một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.