Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 312: Chương 312: chương 228 -2




Ngày hôm sau.

Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu xuống lầu, nhìn thấy lão Bạch đã chạy tới.

Tinh thần sảng khoái như vậy, sắc mặt hồng hào hớn hở.

“Tưởng thiếu phu nhân.” Nhìn thấy Hứa Tình Thâm, lão Bạch vội vàng chào hỏi.

Tưởng Viễn Chu vung tay lên, “Không chào hỏi tôi”

“Tưởng tiên sinh, buổi sáng tốt lành.”

Lão Bạch vừa muốn nỏi chuyện đã bị Tưởng Viễn Chu ngắt lời, “Ở đây làm việc ở đây, yêu đương thì về nhà yêu đương, công việc đương nhiên không thể vứt bỏ.”

“Tưởng tiến inh.” Lão Bạch cười nói, “Thật ra tôi vừa mới đi đón cô ấy, cô ấy đi làm cách chỗ này không xa.”

“Không tệ.” Hứa Tình Thâm đến trước mặt anh ta, đi quanh lão Bạch một vòng làm cho lão Bạch mơ hồ rồi.

Khóe miệng Hứa Tình Thâm nhếch lên, “Sao mới sáng sớm đã tới rồi? Không đón Tô tiểu thư sao?”

“Sáng này có tán gấu cái gì không? Tô tiểu thư có ấn tượng tốt với anh không?”

“Tối qua về nhà chúng tôi vẫn nhắn tin nói chuyện, hôm nay chờ cô ấy tan việc tôi tới đón cô ấy, tôi đi theo Tưởng tiên sinh lâu như vậy món ăn ngon ở Đông Thành đã ăn qua, tôi muốn mang cô ấy tới mọi nơi ăn một lần.”

Không thệ, có giác ngộ, đủ tiêu chuẩn, biết lấy lòng người ta, xuống tay đúng nơi người ta thích.

Tưởng Viễn Chu tới bàn ăn, “Anh không sợ cô ta ăn hết của anh hả?”

“Không sợ, tôi cảm thấy cực kì hạnh phúc.”

Tưởng Viễn Chu xua tay, “Anh cứ nói tiếp đi, điểm tâm sáng tôi cũng không cần ăn rồi.”

Hứa Tình Thâm ngồi vào chỗ của mình ở bên cạnh, nhận lấy cái bát người hầu đưa tới, “Lúc đầu còn yêu đương cuồng nhiệt thì đều như vậy.”

Người đàn ông nghe vậy liền nhìn cô, hai người bọn họ khi nào thì như vậy? Tình yêu của người khác thì vô cùng đơn giản giống như từ lúc xem mắt cho đến khi yêu nhau, mà lần đầu tiên của anh và Hứa Tình Thâm, là anh bị sắc đẹp của cô hấp dẫn.

Lão Bạch đứng bên cạnh, Hứa Tình Thâm bảo anh ta ăn cùng, lão Bạch cười cười, “Cảm ơn Tưởng thiếu phu nhân, tôi đã ăn rồi.”

Bỗng nhiên chuông điện thoại rung lên, lão Bạch đi tới nhận điện thoại.

Chờ lúc anh ta quay trở lại bàn ăn, sắc mặt có chút ngưng trọng, “Tưởng tiên sinh, nhà họ Mục xảy ra chuyện.”

Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu đồng loạt ngẩng đầu, Tưởng Viễn Chu buông đũa xuống, “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Mục lão gia đã mất.”

Tưởng Viễn Chu kinh hãi, “Sao lại thế này?”

“Tai nạn xe cộ.”

Nhà họ Mục.

Một chiếc xe việt dã chạy vào sân, chiếc xe khó khăn dừng lại trước bồn hoa, chân phanh bị giẫm mạnh, kéo một vệt dài trên mặt cỏ.

Chỗ này vốn không phải là chỗ đê đậu xe, chỉ là người lái xe giống như không thể tìm thấy phương hướng, cứ lao thẳng về phía trước. Quản gia nhanh chóng ra đón, đến một bên tay lái, ông ta nhìn thấy cả người Mục Kình Sâm nằm sấp xuống tay lái vẫn không hề nhúc nhích.

Tào quản gia kinh hoảng kêu lên, “Mục soái? Mục soái?”

Mục Kình Sâm nhìn lên, hai mắt nhìn phía xa, “Ba tôi đâu?”

“Ở, ở phòng khách.”

Người đàn ông nhắm mắt, cũng không xuống xe ngày mà dựa người vào phía sau, cả người cứng lại.

“Mục soái, ngài đừng như vậy, chuyện sau này vãn còn chời ngài xử lý.”

Không phải Mục Kình Sâm không muốn động mà cảm thấy bản thân không nhúc nhích được, bàn anh anh chạm vào cửa xe, Tào quản gia thấy vậy, mở cửa giúp anh.

Anh hít hơi một cái thật sâu sau đó nhanh chóng xuống xe.

Mục Kình Sâm nâng đôic hân thon dài, còn chưa tới phòng khách liền nghe được tiếng khóc rống bên trong truyền đến.

“Ba, ba, ngài tỉnh đi, ngài không thể cứ ra đi như vậy.”

Đây là giọng nói của Lăng Thì Ngâm, Mục Kình Sâm đi vào trong, âm thanh càng rõ ràng hơn.

Mục phu nhân đã khóc không còn sức, hiện tại đang ngồi thẫn thờ trên ghế sofa, thấy Mục Kình Sâm đi vào, nước mắt của bà ấy càng rơi nhiều hơn.

Đôi mắt Mục Thành Quân đỏ bừng, ai cũng không thể tiếp thu được biến cố bỗng nhiên ập tới.

Mục Triêu Dương gặp tai nạn xe cộ mà chết, lúc xe cứu thương chạy tới, trên đường đi đã tuyên bố tử vong.

Buổi tối.

Anh em nhà họ Mục ở trong phòng khách, Mục phu nhân nằm ở trên ghế sofa không chịu về phòng. Lăng Thì Ngâm từ trong phòng bếp bưng ra một chén cháo trắng, cô ta ngồi xuống ghế sofa, khàn khàn lên tiếng, “Mẹ, ăn chút gì đó có được không?”

Mục phu nhân cúi đầu, đẩy cô ta ra.

“Người cứ như vậy nữa thân thể nhất định sẽ ngã xuống. Người xem mấy người Thành Quân xem, ba vừa mới đi, người ngàn lần không thể…”

Lăng Thì Ngâm xúc một muỗng cháo đưa đến bên miệng Mục phu nhân, mà ấy miễn cưỡng nuốt xuống vài ngụm.

Lăng Thì Ngâm đến bên cạnh Mục Thành Quân, “Thành Quân, mọi người ăn chút gì đi.”

“Anh không sao.” Mục Thành Quân nhìn cô ta, “Mẹ sao rồi?”

“Em đã cho mẹ ăn một chút cháo, anh yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt cho bà.”

Mục Thành Quân gật đầu, “Được.”

Lễ truy điệu của Mục Triêu Dương, Tưởng Viễn Chu tới, trước tới nhà tang lễ đôi tay của Hứa Tình Thâm có chút run rẩy, Tưởng Viễn Chu nhìn cô, đưa tay cầm lấy bàn tay cô, “Đừng sợ.”

“Em không sợ.”

Lão Bạch cửa xe gúp hai người, Hứa Tình Thâm xuống xe, ngẩng đàu nhìn len, năm đó dì nhỏ cũng rời đi từ chỗ này, mà từng màn bỗng nhiên hiện ra trước mặt, Tưởng Viễn Chu trói cô trên cành cây kia cô vẫn còn nhớ rất rõ,

Tưởng Viễn Chu ôm lấy vai cô, “Đi thôi.”

Đi tới nơi bố trí lễ truy điệu, vợ chồng Mục Thành Quân đứng một bên, bên kia là Mục Kình Sâm và Mục phu nhân.

Hứa Tình Thâm đi theo Tưởng Viễn Chu đi về phía trước, có người thông báo, Lăng Thì Ngâm ngẩng đầu nhìn lên, thấy được Hứa Tình Thâm. Hiện tại cô đứng bên cạnh Tưởng Viễn Chu, thật sự mọi nơi không thể nào thiếu cô được.

Lăng Thì Ngâm nắm chặt tay, hai năm trước cô ta nhìn Hứa Tình Thâm bị Tưởng Viễn Chu từ chối ở ngoài cửa, ngay cả cơ hội nhìn Tưởng Tùy Vân cũng không cho, là cô ta trơ mắt nhìn anh trói cô lại. HiỆN tại mới hơn hai năm, cô ta thật sự hoài nghi có phải Hứa Tình thâm là hồ ly chuyển thể hay không, làm sao có thể lật người nhanh như vậy đây?

Hai người cúng bái xong, đi tới trước mặt Mục phu nhân, Hứa Tình Thâm có thể cảm nhận được loại cảm giác này, cô thật lòng nói, “Mong nén bi thương.”

Mục phu nhân không nói gì mà chỉ gật đầu.

Có người dẫn bọn họ đi vào trong, Hứa Tình Thâm ngồi không lau, xung quanh yên tĩnh, ngẫu nhiên sẽ có một vài tiếng nói, nhạc buồn vang lên bên tai, làm cho lòng người ta muốn tan vỡ.

“Viễn Chu, em đi toilet.”

“Được.”

Hứa Tình Thâm hỏi toilet ở đâu, đi thẳng về phía trước, nơi này giống như ánh mặt trời không thể chiếu vào, âm trầm làm cho người ta sợ hãi vô cùng.

Cô nghe được tiếng bước chân của mình trên hành lang vọng lại, nơi này không có ai, cô bước nhanh hơn.

Đi tới góc tường, Hứa Tình Thâm nhìn thấy được biển toilet, cô không nghĩ lúc này sẽ có người đi theo mình đột nhiên xông ra, Hứa Tình Thâm bị người ta hung hăng đẩy một cái, cánh cửa bên cạnh không khóa, Hứa Tình Thâm bị đẩy ngã vào đó.

Cô không đứng dậy ngay mà quay đầu nhìn ra cửa, cô nhìn thấy một gương mặt chợt lóe, cửa cũng nhanh chóng bị đóng lại, Hứa Tình Thâm chịu đau đứng dậy, cô tới cửa mở ra lại phát hiện cửa đã bị khóa trái rồi.&Cô gái kia Hứa Tình Thâm có chút ấn tượng, hẳn là bạn của Lăng Thì Ngâm.

Nhưng nghĩ lại không đúng, nơi này là nhà tang lễ, cô ta lấy chìa khóa ở đâu ra?

Huống hồ hôm nay là lễ truy điệu của Mục Triêu Dương, làm một Mục đại thiếu phu nhân, chẳng lẽ Lăng Thì Ngâm còn có sức mà bố trí chuyện này sao?

Hai tay Hứa Tình Thâm đập cửa, “Mở cửa, mở cửa.”

Tiếng bước chân của Lăng Thì Ngâm càng ngày càng xa, Hứa Tình Thâm không thể không tỉnh táo lại, Lăng Thì Ngâm có chìa khóa có phải đang nói phòng này có liên quan tới Mục Triêu Dương?

Có lẽ trước khi Mục Triêu Dương được đưa đến nơi tổ chức truy điệu đã nằm ở chỗ này.

Hứa Tình Thâm nghĩ vậy, dưới lòng bàn chân lạnh toát, cô quay đầu nhìn, thấy một cái giường đặt ở giữa phòng.

Cho nên suy đoán của cô không sai.

Hứa Tình Thâm gõ mấy cái lên cửa, “Có người không? Mở cửa, thả tôi ra ngoài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.