&Hứa Tình Thâm nhìn anh, “Viễn Chu?”
“Không được nói với an hem đã quen với chuyện sống chết.”
Hứa Tình Thâm cầm lấy bàn tay Tưởng Viễn Chu, đây vốn là vòng đời của con người, từ lúc mỗi một người sinh ra sẽ phải trải qua.
Nhưng mà chết đối với một số người mà nói không hề sợ hãi, thậm chí còn muốn hướng tới, nhưng có người lại sự chết,hận không thể không sống trăm năm, sống cả đời.
Hứa Tình Thâm thật sự đã gặp nhiều.
Cả người Mục phu nhân vô lực ngồi xuống ghế, nửa người nằm nghiêng dựa vào người hầu bên cạnh.
Tào quản gia đi tới bên cạnh Mục Thành Quân, “Mục tiên sinh, vẫn không tìm được thiếu phu nhân.”
“Tìm không được? Chẳng lẽ cô ta còn có thể chắp cánh bay đi sao?”
Mục Kình Sâm không có tâm trạng để ý đến chuyện này, Mục Thành Quân xoay người đi ra ngoài, anh ta cầm điện thoại trong tay gọi cho Lăng Thì Ngâm, nhưng điện thoại bên kia mãi không ai bắt máy. Mục Thành Quân đi về phía trước, vừa không ngừng gọi điện thoại, nếu không tìm thấy thì anh ta chỉ có thể nhờ người tổ chức tang lễ giúp đỡ tìm hoặc là trực tiếp xem camera.
Đôi chân thon dài của Mục Thành Quân đi về phía trước, chợt nghe được một tràng âm thanh truyền vào lỗ tai, anh ta áp điện thoại vào lỗ tai, nghe theo âm thanh đi tới bồn hoa trước mặt, Mục Thành Quân cúi người, đưa tay gạt gạt mấy cái, thấy được di động của Lăng Thì Ngâm.
Anh ta đưa tay cầm lấy, dưới điện thoại còn để một chiếc chìa khóa.
Mục Thành Quân nhìn chìa khóa, bỗng nhiên nhấc chân rời đi.
Lăng Thì Ngâm đi tới đi lui trong phòng, không dám quay đầu lại, không dám thở mạnh, tay vỗ vỗ cánh cửa, nhưng bên ngoài căn phòng yên tĩnh không một tiếng động, làm gì có người đi qua chứ?
Cô ta sợ tới mức lạnh run, cảm thấy như chiếc giường phía sau có người nằm, có thể nào đột nhiên có người đi tới chụp tay vào bả vai cô ta hay không?
Lăng Thì Ngâm cuộn người ngồi trên mặt đất, miệng không dám gọi lớn, “Cứu, cứu…”
Mục Thành Quân đi qua hành lang, cách một gian phòng liền nghe thấy âm thanh từ trong căn phòng vọng ra. Anh ta lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa.
Lăng Thì Ngâm vểnh tai nghe, xác định mình nghe được tiếng mở cửa cô ta vội vàng đứng dậy, cánh cửa bị đẩy ra, Mục Thành Quân đưa mắt liền nhìn thấy cô ta.
“Lão công.” Lăng Thì Ngâm tiến lên, đưa tay ôm lấy anh ta, “Dọa chết em, làm sao giờ anh mới tới?”
Mục Thành Quân nghiêm túc, đưa mắt nhìn qua liền thấy chiếc giường, “Sao em lại ở chỗ này?”
Lăng Thì Ngâm khóc khàn cả tiếng, “Em…”
“Vì sao lại bị người ta khóa trái ở đây?”
“Em không biết, có người ở phía sau lưng đẩy em vào.”
Mục Thành Quân nhìn cô ta, “nhưng chìa khóa này chỉ có em có, còn cả di động của em, sao lại thế này?”
Lăng Thì Ngâm ấp úng, “Bên kia… kết, đã kết thúc sao?”
“Trả lời câu hỏi của anh.”
“Dạ, là Hứa Tình thâm, là cô ta đẩy em…”
Mục Thành Quân đưa tay đẩy cô ta ra, bỗng nhiên vung tay một cái, bàn tay hung hăng đánh vào mặt Lăng Thì Ngâm.
Cô ta giật mình che gò má, gương mặt nóng rát, đau như lửa đốt, Lăng Thì Ngâm mở to mắt nhìn anh ta, “Thành Quân?”
Mục Thành Quân xoay người rời đi, Lăng Thì Ngâm chỉ có thể nhanh chân đuổi theo, “Thành Quân, Thành Quân.”
Hiện trường lễ truy điệu, cha mẹ nhà họ Lăng cũng tới.
Mục Thành Quân đi thẳng tới chỗ Mục phu nhân, mẹ Lăng nhìn thấy con gái đi theo phía sau vội lau khô nước mắt tiến lên, “Thì Ngâm.”
“Mẹ.”
“Mặt của con làm sao vậy?”
Lăng Thì Ngâm vội vàng lấy tay che mặt, “Không có gì, không có gì.”
Trong lòng mẹ Lăng cả kinh, nhẹ giọng nói, “Không phải là Thành Quân ra tay đánh con đấy chứ?”
“Mẹ, sao có thể chứ.” Lăng Thì Ngâm nhìn bóng lưng Mục Thành Quân, “Thành Quân đối với con rất tốt, sẽ không ra tay đánh con.”
“Vậy tại sao lại thế? Vừa rồi vẫn còn đang tốt.”
Lăng Thì Ngâm không có cách nào chỉ có thể để việc này trôi đi, “Là Hứa Tình Thâm, cô ta nhốt con lại, lại cho con một cái tát.”
“Cái gì?” Mẹ Lăng nghe thế càng giật mình, “Cô ta lại dám đánh con?”
“Chuyện này để sau này lại nói, hiện tại trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy mẹ cũng đừng kiếm thêm phiền toái cho con nữa.” Lăng Thì Ngâm nói xong lời này liền đi thẳng tới chỗ Mục Thành Quân.
Nhà họ Mục.
Đêm đã khuya, bao phủ cả Đông thành, trong phòng khách nhà họ Mục chỉ có tiếng bước chân thi thoảng của Tào quản gia.
Ông ta đi tới trước mặt Mục phu nhân, “Phu nhân, cơm tối đã chuẩn bị xong, chịu khó ăn một chút đi ạ.”
“Bảo lão đại và lão Nhị ăn đi, tôi ăn không vào.”
Lăng Thì Ngâm đi tới, ngồi bên cạnh Mục phu nhân, “Mẹ, ăn không được cũng phải ăn, nếu không anh em Thành Quân sẽ lo cho người.”
Mục phu nhân chống tay đứng lên, bà đưa mắt nhìn hai người con trai.
“Thành Quân, Kình Sâm, sau này nhà họ Mục chỉ có thể dựa vào hai anh em các con rồi.”
Hai người không ai nói gì, đều đang đắm chìm trong bi thương, khó thoát ra được, Mục phu nhân lau nước mắt, “Từ xưa vốn đã vậy, trụ cột trong nhà sụp đổ thì đám người bên ngoài như hổ rình mồi sẽ hiện nguyên hình.
Điểm này Lăng Thì Ngâm hiểu rất rõ, nhưng so sánh nhà họ Mục với nhà họ Lăng mà nói vận khí tốt hơn nhiều.
Mục Thành Quân và Mục Kình Sâm đã lớn, hơn nữa mọi chuyện trong nhà đều đã tiếp nhận, dù có người muốn xâm phạm bọn họ cũng không cần lo lắng gì nhiều.
Tào quản gia ở bên cạnh, hai tay Mục phu nhân để trên gối, “Hiện tại có rất nhiều chuyện, mẹ không thể không nói rõ với các con, đầu tiên là vấn đề về di chúc.”
Mục Thành Quân ngẩng đầu, “mẹ, hiện tại là lúc đau buồn, mẹ không cần phải gấp gáp như vậy.”
“Anh em ruột cũng phải cho rõ ràng, mẹ không phải đang sốt ruột, mẹ chỉ mong hai anh em con giống như một sợi dây thừng, không cần có gì xích mích. Cho nên tài sản cứ theo di chúc mà làm, Triêu Dương không bất công với ai, tất cả tài sản, cổ phẩn của công ty, tất cả chia đôi, coi như cho riêng các con. Còn bản thân mẹ, các con không cần lo lắng, mẹ để dành không ít tiền dưỡng lão, cụ thể chia như thế nào thì đến lúc đó sẽ có luật sư ra mặt, mẹ chỉ nói cho các con hiểu. Kình Sâm, đặc biệt là con, nhất định phải chờ đến khi con lập gia đình mới có thể nhận tài sản.”
Mục Kình Sâm ngẩng đầu, Lăng Thì Ngâm nghe vậy cũng không nhịn được mà nhìn Mục Thành Quân.