Mục phu nhân đứng dậy, bà biết nếu bà không động đũa thì hai đứa con trai sẽ không chịu ăn.
Ngồi vào bàn ăn cơm, vị trí chủ nhà không có ai, mọi người đều ăn không vào, nhưng vẫn cố gắng nuốt xuống.
“Kình Sâm, hôm nay con đừng đi nữa, ở lại trong nhà đi.”
“Được, con biết rồi.”
Buổi tối, Lăng Thì Ngâm đi theo Mục Thành Quân lên lầu, Mục Kình Sâm đỡ Mục phu nhân về phòng.
Mục phu nhân bảo anh đóng cửa, bà ngồi xuống mép giường, đưa mắt nhìn con trai trước mặt, ‘Kình Sâm, nghe mẹ nói một câu, nhanh chóng kết hôn đi.”
“Vì sao?”
“Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, con sớm kết hôn thì tài sản sẽ sớm chia đều, thời gian càng lâu càng xảy ra nhiều chuyện.”
Mục Kình Sâm ngồi trên ghế, Mục phu nhân cầm lấy bàn tay con trai, “Con nhìn anh trai con và Thì Ngâm, không phải trước khi kết hôn không có một chút tình cảm sao? Nhưng hiện tại chúng nó rất tốt, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng.”
“Mẹ, nhưng con không muốn kết hôn qua loa.”
Mục phu nhân thở dài, “Vậy con không sợ anh trai con có lòng khác sao?”
Mục Kình Sâm nhìn vào mắt bà, Mục phu nhân hết sức thương tâm, còn phải bảo đảm tương lai hai đứa con không xảy ra tranh chấp, “Kình Sâm, nghe lời mẹ, nhiều chuyện mẹ đã trải qua, di chúc ba con viết rõ như vậy, con phải nghe theo, các con lập gia đình rồi, sau khi tài sản xong thì vẫn là anh em tốt.”
Bên trong phòng ngủ.
Bên má Lăng Thì Ngâm vẫn còn đau, Mục Kình Sâm và Mục phu nhân nhất định đều phát hiện, nhưng không ai có tâm trạng quan tâm đến cô ta.
Cô ta sờ má, xoay người lại liền thấy Mục Thành Quân ở gần mình, dọa cô ta sợ nhảy dựng, “Thành Quân, anh, anh làm gì vậy?”
Lăng Thì Ngâm muốn dời lực chú ý của Mục Thành Quân đi, “Thành Quân, anh nghe mẹ nói không? Tài sàn phân chia phải đợi sau khi lão Nhị kết hôn… Hiện tại chuyện không ty không phải do anh quản lý sao?”
Mục Thành Quân giơ tay lên, đẩy cô ta ra, Lăng Thì Ngâm bất ngờ không kịp phòng bị liễn ngã ra phía sau.
Người đàn ông ngồi trên người cô ta, đưa mặt tất mấy cái trên mặt cô ta, cô ta bị đánh cho váng đầu, “Thành Quân, anh làm cái gì vậy?”
Mục Thành Quân vươn tay bóp cổ cô ta, giọng điệu hung ác, nửa người trên cúi xuống, “Vì cái gì mà bị nhốt? Hả? Ba tôi ra đi, tất cả mọi người đều ở đó, vì sao cô không ở đó? Cô đang làm cái gì?”
“Thành Quân.” Lăng Thì Ngâm sợ hãi cầm lấy đôi tay Mục Thành Quân đang bóp cổ cô ta, “Em đã nói với anh, là Hứa Tình Thâm nhốt em…”
Mục Thành Quân tăng thêm lực đạo, “Cô ta nhốt cô sao? Có phải cô lại đi trêu chọc Tưởng Viễn Chu rồi hay không?”
“Không, thật sự không có.”
“Nếu không có cô ta vì sao còn muốn nhốt cô? Hả? Rõ ràng chìa khóa ở trong tay cô.”
Mục Thành Quân hoàn toàn mất lý trí, từng tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, mũi cô ta nóng lên, tay sờ sờ, chảy máu. hai tay Mục Thành Quân vẫn bóp chặt cổ cô ta, “Làm Mục thiếu phu nhân rồi còn lẳng lơ này.”
“Em không có.”
Tâm tình Mục Thành Quân vốn đã tệ đến cực điểm, Lăng Thì Ngâm muốn kêu cứu nhưng cô bị anh ta hung hăng bóp chặt, căn bản không thể nói nên lời.
Người đàn ông này một khi đã bạo ngược lên thì ai cũng không kéo ra được.
Lăng Thì Ngâm chỉ có thể chờ mong thời gian nhanh trôi đi, trước kia Mục Thành Quân vẫn còn để ý người trong nhà, cùng lắm chỉ ngược cô ta ở phương diện kia, nhưng lần này thì khác, anh ta liền đánh vào mặt cô ta,
“Không biết xấu hổ đúng không? Tôi cho cô không biết xấu hổ.”
Cô ta ôm đầu, chỉ có thể đau đớn mà không thể kêu.
Bảy ngày của Mục Triêu Dương qua đi, Mục Kình Sâm trở về sân huấn luyện, Phó Lưu Âm mới luyện tập sức bền xong,chuẩn bị về phòng lại bị người ngăn lại.
“Làm sao vậy?”
“Mục soái đã trở lại, ngài ấy phân phó không ai có thể đi vào.”
Phó Lưu Âm à một cái, đây vốn là địa bàn của Mục Kình Sâm, anh ta muốn thế nào thì là thế đó.
Cô xoay người muốn rời đi lại nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói, “Để cho cô ấy đi vào.”
Phó Lưu Âm dừng chân, người canh cửa mở cửa giúp cô, cô chỉ có thể nhấc chân đi vào.
Bên trong phòng hơi tối, rèm che xung quanh bị kéo lại, Phó Lưu Âm nghe thấy đằng sau có tiếng đóng cửa, Mục Kình Sâm ngồi ở mép giường, hai tay vòng lại, nửa người cúi xuống, Phó Lưu Âm tiến lên mấy bước, “Anh, anh đã trở lại.”
Mục Kình Sâm ngẩng đầu nhìn cô, Phó Lưu Âm bị dọa sợ, cảm thấy ánh mắt của anh làm người ta sợ hãi. Hai người nhìn nhau, một lúc lâu sau Phó Lưu Âm mới mất tự nhiên dời tầm mắt.
“Qua đây.” Mục Kình Sâm nói.
Phó Lưu Âm tiến lên, đến bên cạnh anh, lại bị ánh nắm lấy cổ tay, một tay anh ôm lấy hông cô, khuôn mặt tuấn tú áp sát người cô.
Cô bị dọa nhảy dựng, “Anh làm cái gì?”
“Có chuyện này tôi nhất định phải nói với cô.”
“Chuyện gì?” Mục Kình Sâm rời đi nhiều ngày như vậy, Phó Lưu Âm không biết chuyện gì xảy ra.
“Cô chuẩn bị một chút đi, chúng ta tới cục dân chính.”
Trong đầu Phó Lưu Âm chưa kịp hiểu, “Đi cục dân chính làm gì?”
“Kết hôn với tôi.”
Phó Lưu Âm kinh ngạc, cô muốn đẩy bàn tay Mục Kình Sâm ra, lại bị anh ôm chặt không buông, “Mục Kình Sâm, anh nói linh tinh cái gì vậy?”
“Tôi không nói linh tinh với cô.” Cánh tay anh ôm chặt, cứ ôm lấy cô, Phó Lưu Âm kịch liệt vùng vẫy, “Vậy chắc là anh rượu nhiều rượu rồi.”
“Cô cảm thấy tôi không biết khống chế như vậy sao?”
Cánh tay Mục Kình Sâm buông lỏng, khóe miệng cười lạnh, “Rốt cuộc là cô sợ tôi? Hay sợ kết hôn hả?”
Phó Lưu Âm ra sức muốn nói rõ chuyện kia nhưng cô phát hiện từ đầu đến cuối cô không rõ ràng lắm, “Mục soái, chuyện kết hôn vốn không thể nào xảy ra, anh còn đùa tôi làm gì?”
“Tôi không đùa em.” Mục Kình Sâm nhìn cô chằm chằm, đã nhiều ngày anh đều mơ màng mà sống, cảm thấy ba mình sẽ không đi như vậy. Nhưng nếu sự thật đã bày ra trước mắt, anh không phải vẫn phải tiếp nhận hay sao?
Trong lòng Mục Kình Sâm như có hòn đá nặng đè xuống, đau đớn vô cùng, “Kết hôn xong tôi có thể mặc kệ em, sau này ly hôn cũng được.”
“Anh coi hôn nhân là cái gì? Là trò đùa sao?”
Mục Kình Sâm bị cắt lời có chút vô cảm, anh không muốn giải thích gì với cô, cho nên nói chuyện cũng tổn thương người khác, “Tôi mặc kệ như thế nào, hôn nhân này cô phải kết.”
“Anh, anh có thể tìm người khác mà.”
Mục Kình Sâm phủi đất đứng dậy, “Tôi cứ không tìm người khác, tôi chính là muốn tìm em, em càng phản đối, phản kháng thì tôi lại càng muốn kéo em.”
“Anh…” Phó Lưu Âm chán nản, “Tôi không đồng ý.”
“Vậy em cứ thử xem.”
Phó Lưu Âm làm sao cũng không nghĩ cô sẽ bị ép buộc kết hôn, cô xoay người đi ra ngoài, Mục Kình Sâm ngồi ở mép giường nhìn cô chạy ra khỏi phòng.
Anh đoán cô không thể thoát khỏi sân huấn luyện, Phó Lưu Âm bước nhanh xuống lầu, suýt chút nữa thì đụng vào huấn luyện viện đối diện đi tới.
“Mục soái đã trở lại sao?” Huấn luyện viên chỉ chỉ phía trên.
Phó lưu Âm gật đầu, “Đã trở lại.”
“Ngài ấy có khỏe không?”
“Anh ta tính khí thất thường rồi.” Phó Lưu Âm nói.
Huấn luyện viên lắc đầu, “Trong nhà gặp chuyện lớn như vậy có thể không thay đổi được sao?”
Phó Lưu Âm nghe xong cảm thấy không thích hợp, “Nhà họ Mục xảy ra chuyện sao?”
“Mục lão gia đột nhiên qua đời.”