Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 316: Chương 316: chương 229 -3




Phó Lưu Âm kinh hãi, nếu hư vậy làm sao Mục Kình Sâm còn có tâm tư muốn kết hôn với cô? Hơn nữa Phó Lưu Âm nhìn dáng vẻ của anh ta không giống như thuận miệng nói, Phó Lưu Âm nhịn không được cảm thấy sợ hãi, nhỡ may Mục Kình Sâm muốn kéo cô về nhà họ Mục vậy chẳng phải cô bị bức điên sao?

Hoàng Long Đỉnh.

Hứa Ngôn được đón đi, dọc đường đi không yên lòng, lão Bạch ngồi bên cạnh tay lái, cô ta thường nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Hứa tiểu thư, cô không cần khẩn trương.”

Hứa Ngôn nắm chặt tay, “Tôi không khẩn trương.”

Xe đậu ngoài Hoàng Long Đỉnh, Hứa Ngôn đi theo lão Bạch xuống xe.

Hai người đi vào, cảnh sắc bên trong xinh đẹp hoa lệ xuất hiện trong mắt Hứa Ngôn. Cô ta cảm giác giống như mình đang giẫm trên vải bông, có phải cô ta đang mơ tới một nơi gọi là thiên đường sao?

Hứa Ngôn nhớ tới thôn bên vách núi đen, nghĩ tới người nhà mỗi khi ra ngoài đều phải qua con đường lầy lội, trời vừa mưa thì chân bị dính bùn, hất cũng không rơi xuống.

Nhưng nơi này thì sao? Vào lúc vệ sĩ cúi đầu dọc đường đi cũng đều gặp được vệ sĩ chuyên nghiệp mỉm cười chào hỏi.

Đi tới chỗ ở của Tưởng Viễn Chu, lão Bạch đẩy cửa ra, bên trong náo nhiệt truyền vào lỗ tai.

Thím Nguyệt nhìn chằm chằm Lâm Lâm và Duệ Duệ, hai đứa bé chạy quanh phòng khách đến nhà bếp, Lâm Lâm chạy có vẻ nhanh liền đụng vào chân Hứa Ngôn. Hứa Ngôn nhanh chóng muốn nâng dậy như đứa bé đứng không vững liền ngã xuống đất.

“Oa oa oa…”

Mông nhỏ sắp nở hoa rồi, Lâm Lâm khóc lớn, tiếng bước chân dồn dập truyền tới lỗ tai Hứa Ngôn. Cô ta ngồi xổm vừa muốn chạm vào Lâm Lâm thì cô gái nhỏ đã được bế lên.

Tưởng Viễn Chu hết sức đau lòng, Lâm Lâm dựa vào vai anh khóc nức nở, Tưởng Viễn Chu lạnh lùng nhìn Hứa Ngôn.

“Đi đường không có mắt sao?”

Hứa Ngôn xấu hổ đứng dậy, không biết trả lời câu hỏi của anh như thế nào, “Thật xin lỗi, thật xin lỗi.”

Lão Bạch nhìn thấy Hứa Tình Thâm xuống lầu, vội vàng chạy tới hcaof hỏi, “Tưởng thiếu phu nhân.”

“Làm sao vậy?”

Tưởng Viễn Chu ôm Lâm Lâm xoay người, Lâm Lâm nghe được âm thanh của Hứa Tình Thâm không khỏi ngẩng đầu, bé nghiêng đầu sang nhìn Hứa Tình Thâm, nửa người nghiêng tới phía cô.

Tưởng Viễn Chu nhanh chóng ôm bé vào lòng, “Để cho mẹ nghỉ ngơi, baba ôm con.”

“Mẹ….”

Hứa Tình Thâm vươn tay nhưng Tưởng Viễn Chu nghiêng người tránh đi, “Baba khó khăn lắm mới có thể ôm con, đừng chạy theo mẹ có được không?”

Tuyên bố này có chút ghen tuông, Hứa Tình Thâm giương mắt lên thấy được Hứa Ngôn trước mặt.

“Cô là Hứa tiểu thư sao?”

“Vâng, Tưởng thiếu phu nhân, ngài khỏe.”

“Không cần khách khí.” Hứa Tình Thâm nhìn phòng bếp, “Lão Bạch, trước tiên anh mang Hứa tiểu thư vào ngồi, cơm trưa chuẩn bị sắp xong rồi.”

Vâng. Hứa Ngôn không yên lòng, cô ta không biết vì sao Hứa Tình Thâm muốn gọi cô ta tới làm gì, chẳng lẽ phát hiện ra cái gì sao?

Theo lý không có khả năng này, cô ta và Hứa Tình Thâm chưa bao giờ gặp qua, lại nói cô ta ở trước mặt Tưởng Viễn Chu vẫn duy trì khoảng cách, dù Hứa Tình Thâm có thông minh cũng sẽ không tìm hiểu sâu chứ?

Mấy người ngồi trong phòng, đám người hầu đang bận rộn trong bếp.

Một lúc lâu sau một người hầu đi tới, “Tưởng thiếu phu nhân, cơm trưa đã chuẩn bị xong.”

“Được.” Hứa Tình Thâm đứng dậy, nhìn Hứa Ngôn nói, “Hứa tiểu thư, mời.”

“Được.”

Tưởng Viễn Chu ôm Lâm Lâm, để cho bé ngồi vào ghế trẻ con, Duệ Duệ cũng được ôm tới.

Hứa Tình Thâm nhanh chóng gọi Hứa Ngôn, “Hứa tiểu thư có muốn uống chút rượu không?”

“Cảm ơn tôi không uống rượu.”

“Vậy uống chút đồ uống đi.”

“Tưởng thiếu phu nhân thật sự không cần khách khí như vậy.”

“Nên như vậy.” Hứa Tình Thâm mỉm cười đứng dậy, cũng rót một cốc nước dừa cho Hứa Ngôn, “Mấy ngày kia Viễn Chu ít nhiều cũng nhờ cô chăm sóc, nói một tiếng cảm ơn với cô là nhẹ rồi.”

“Ngài quá lời rồi, Tưởng tiên sinh cũng cứu tôi, nếu không phải ngài ấy mở miệng, có thể tôi đã không thể sống nữa rồi.”

Tưởng Viễn Chu không có tâm tư nghe bọn họ nói lời khách sáo, Hứa Tình Thâm bảo Hứa Ngôn động đũa, cô cũng lưu ý từng nhất cử nhất động của Hứa Ngôn, lại phát hiện cô ta có không ít hành động mờ ám, rất giống cô.

Có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi, nhưng Hứa Tình Thâm lại nhớ tới câu nói trước kia của lão Bạch.

Hứa Ngôn như vậy có phải cũng có cảm giác giống cô hay không?

Hứa Tình Thâm bật cười, “Thích ăn cái gì? Tự mình gắp, đừng khách sáo.”

“Được.”

Hứa Tình Thâm nhình Đôi đũa của Hứa Ngôn hướng về món hạt thông, cô mỉm cười thoải mái, gọi người hầu tới, “Rót cho tôi ly nước.”

Vâng

Hứa Ngôn ngẩng đầu, nhấp nhấp cổ họng, “Phiền toái cho tôi một cốc nước, tôi muốn một cốc nước đá.”

Tưởng Viễn Chu nghe vậy liền nhíu mày, “Vì sao cứ thích uống nước đá nhưu vậy?” Anh đưa mắt nhìn Hứa Tình Thâm, “Không phải anh đã nói sao? Không cho phép uống đồ lạnh.”

“Hiện tại em đã sửa rồi, sẽ không uống đồ lạnh, không phải lần trước đã đồng ý với anh rồi sao?”

Hứa Ngôn vừa nghe nắm chặt đôi đũa.

Người hầu rót nước cho hai người họ, Hứa Tình Thâm cầm đũa, gắp không ít đồ ăn cho Hứa Ngôn.

“Không cần, Tưởng thiếu phu nhân, tự tôi có thể gắp.”

“Cô nhìn xem cô không ăn gì.” Hứa Tình Thâm nói xong gắp rau dền bên cạnh.

“Tưởng thiếu phu nhân, tôi không ăn ra dền.”

Hứa Tình Thâm thu đũa, gương mặt lộ ra ý cười, “Vậy sao? Thật khéo, tôi cũng không ăn.”

Chỉ là trùng hợp thôi sao?

Hứa Tình Thâm không biểu hiện gì, ngồi thẳng người lại, “Hứa tiểu thư, cô có tin trên đời có hai người giống nhau hay không? Giống như bộ dáng bọn họ rất giống, thân hình cũng giống, hoặc là ngay cả thói quen sinh hoạt cũng giống á?”

Hứa Ngôn có chút mất tự nhiên cười nhẹ, “Thế giới rộng lớn không gì không có, tôi tin.”

“Tôi cũng tin.” Hứa Tình Thâm gắp thức ăn cho Tưởng Viễn Chu, sau đó tiếp tục nói, “Nhưng giống nhau như vậy, một người cũng không thể thay thế được người khác có phải hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.