Hứa Ngôn nhìn chằm chằm Hứa Tình Thâm mới gắp thức ăn vào bát của mình, cô cảm thấy Hứa Tình Thâm đang ám chỉ điều gì, Hứa Ngôn nâng tầm mắt, nhìn vào đôi mắt Hứa Tình Thâm,, muốn thử thì thử đi.
Nếu cô ta thấy được cái gì cô ta sẽ không để cho mình đến nơi này đúng không?
“Tưởng thiếu phu nhân nói đúng lắm, trên đời này mỗi người luôn là độc nhất vô nhị.” Hứa Ngôn nhìn Tưởng Viễn Chu, cô ta không thể đấu võ mồm trước mặt bọn họ, nếu không một chút sơ hở thôi cũng sẽ làm cho người ta nghi ngờ.
Hứa Tình Thâm nhai cơm trong miệng, nói chuyện việc nhà với Hứa Ngôn, “Cô cũng học y à?”
“Không phải.”
“Tôi nghe lão Bạch nói, vết thương của Viễn Chu là cô xử lý.”
“Chuyên ngành của tôi không phải là y, chỉ học chút sơ qua thôi, không nghĩ tới lúc gặp Tưởng tiên sinh lại vừa lúc dùng đến.”
Hứa Tình Thâm như bừng tỉnh, “Thì ra là như vậy.”
Hứa Ngôn cảm thấy nghẹn họng, Tưởng Đông Đình đưa ra điều kiện trắng ra nói với cô ta, cô ta đã đồng ý, trong lòng Hứa Ngôn vẫn chưa quyết định.
Cùng lúc đó, cô ta cảm thấy làm vậy là không đúng, về phương diện khác, có một loại hấp dẫn bày ra trước mặt , đối với người như Hứa Ngôn bỗng nhiên được tiếp xúc đến căn bản không có sức chống cự.
“Hứa tiểu thư, hai ngày nữa tôi bảo lão Bạch đưa cô về thôn cạnh vách núi.”
Hứa Ngôn như thấy nhớ tới điều gì đó trong kí ức về thôn làng trong đầu, cô ta hoảng sợ lắc đầu, “Không cần, Tưởng thiếu phu nhân, tôi không về.”
Hứa Tình Thâm quay đầu nhìn Hứa Ngôn, “Không phải cô bị bắt cóc sao? Ba mẹ cô nếu biết được không phải sẽ lo lắng muốn chết sao?”
“Tôi đã gọi điện cho ba mẹ tôi, nói tôi đang làm thuê ở Đông thành.”
“Vậy sao?” Trong mắt Hứa Tình Thâm lộ ra một chút hứng thú, “Vậy hiện tại cô đang làm gì?”
“Bị bắt cóc biến mất mấy ngày nay công ty không cần tôi nữa, tôi định tìm một công việc khác. Tôi muốn tìm một chỗ ở mới cho ba mẹ tôi, những người trẻ tuổi như chúng tôi đều đi…”
Hứa Tình Thâm đưa tay đâm đâm dưới bàn, Tưởng Viễn Chu nghe thế xen vào, “Hôm nào tôi bảo lão Bạch cho cô một khoản tiền, cô mang về cho ba mẹ cô sửa nhà.”
“Không cần.” Hứa Ngôn nghe thế, lập tức cự tuyệt, “Vô công bất thụ lộc, tôi sẽ không nhận tiền của ngài.”
“Đây là do cô nên có.” Hứa Tình Thâm cũng nói, “Dù sao nếu không phải Viễn Chu làm liên lụy tới cô, cô cũng không bị bắt đi.”
“Là số tôi không may, vừa lúc bị bắt, theo lý mà nói tôi nên cảm ơn Tưởng tiên sinh mới đúng.” Thái độ của Hứa Ngôn rất đúng mực, “Lại mói, để cho ba mẹ tôi sống những ngày tốt đẹp là trách nhiệm của tôi, tôi muốn dựa vào sức lực của mình để hoàn thành.’
Tưởng Viễn Chu không nói gì nữa, một bữa cơm cứ vậy mà kết thúc.
Sau buổi trưa, Hứa Ngôn vừa ngồi xuống thì Tưởng Đông Đình đã tới.
Tưởng Viễn Chu rời phòng, quản gia và Tưởng Đông Đình ở bên ngoài, Hứa Tình Thâm nhìn qua cánh cửa sổ sát đất ra ngoài, Hứa Ngôn thấy vậy cũng vội vàng ra theo.
“Người nọ là?”
“Là ba chồng của tôi.”
“Sao ông ấy không đi vào?”
Hứa Tình Thâm nhìn cha con bọn họ đứng đối diện nhau, sắc mặt ai cũng rất khó coi.
Tưởng Đông Đình nghiêm túc đứng trước mặt con trai, “Những người đó không… không làm gì con chứ?”
“Không, không phải tôi đang tốt sao?”
“Tưởng tiên sinh, lão gia lo lắng cho cậu nhiều như vậy, sau này biết được cậu không có việc gì ngài ấy đều cao hứng hơn bất cứ ai. Nhưng bên cậu không có một chút động tĩnh gì, cậu mất tích lâu như vậy chúng tôi không biết rốt cuộc cậu như thế nào, cậu nên…”
“Không cần lo lắng.” Tưởng Viễn Chu hết sức lạnh nhạt, nhìn Tưởng Đông Đình ở trước mặt, “Ông không thấy tôi đang yên lành ở chỗ này sao?”
Tầm mắt Tưởng Đông Đình xuyên qua sườn tai anh nhìn cửa sổ sát đất cách đó không xa, ông ta nhìn thấy Hứa Tình Thâm và Hứa Ngôn.
Hứa Tình Thâm nheo mắt, “Biết vì sao ba chồng tôi tới đây mà không vào cửa không?”
“Không biết.”
Hứa Ngôn giả vờ giật mình, “Thù hận cha con phải lớn đến mức nào chứ? Nói rõ sẽ giải quyết có phải không?”
Hứa Tình Thâm nhếch môi, “Nói thế nào thì mới giải quyết được? Nếu tôi nói bọn họ nháo thành nhưu vậy là vì ba chồng tôi bất mãn với tôi thì cô tin sao?”
“Tôi không tin.” Hứa Ngôn buông bàn tay nơi mép quần xuống bàn nắm chặt lại, “Tưởng thiếu phu nhân tốt nhưu vậy, rất nhiều người gặp cô sẽ thích có đúng không?”
Hứa Tình Thâm hình như rất thích nghe những lời như vậy, cô cười lên, đầu lông mày nhếch lên, “Hứa tiểu thư nói một chút, tôi tốt ở đâu?”
“Bộ dáng của ngài xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn là một bác sĩ, hết sức độc lập.”
Hứa Tình Thâm thu hồi tầm mắt, nhìn Tưởng Đông Đình và Tưởng Viễn Chu đang nói gì đó, cô thâm ý nói, “Nhưng gia thế nhà tôi không tốt, không môn đăng hộ đối, nhà họ Hứa không xứng với nhà họ Tưởng.”
Hứa Ngôn biết câu nói ‘nhà họ Hứa không xứng với nhà họ Tưởng’ thực chất Hứa Tình Thâm đang nói cô ta, nhưng vì Hứa Ngôn cũng là họ Hứa, trong lòng cô ta cảm thấy không thoải mái.
Dù nhà họ Hứa kia không tốt nhưng gia cảnh có tốt hơn gấp trăm ngàn lần nhà họ Hứa ở thôn bên vách núi đúng không?
Tưởng Đông Đình chỉ chỉ bên kia, Hứa Ngôn bỗng nhiên cảm thấy hốt hoảng, không phải ông ta trong lúc tức giận đã nói toạc ra chứ?
“Người phụ nữ bên cạnh Hứa Tình Thâm là ai?” Tưởng Đông Đình hỏi.
Tưởng Viễn Chu không thèm quay đầu lại, “Chỉ là khách trong nhà mà thôi.”
“Người khác có thể đi vào con lại ngăn ba ruột của mình ở ngoài cửa có phải không?”
“Chừng nào ông đồng ý đón nhận Tình Thâm thì tôi sẽ mang Tình Thâm về nhà gặp ông.”
Hai người ông một lời tôi một lời, thật ra Hứa Tình Thâm và Hứa Ngôn không nghe được bên ngoài nói gì. Hai tay Hứa Tình Thâm khoanh trước ngực, “Hứa tiểu thư, cô nói có khả năng này không? Ba chồng tôi không thích tôi, ông ta có teher tìm người tới thay tôi hay không?”
Trong lòng Hứa Ngôn cả kinh, đây không phải là lần đầu tiên Hứa Tình Thâm nói như vậy.
“Tưởng thiếu phu nhân, ngài lo lắng nhiều quá.”
Hứa Tình Thâm nhìn cô gái bên cạnh, đương nhiên cô không có chứng cớ để nói lên điều gì, nhưng giác quan thứ sáu của cô không tốt
Cô cười tự giễu, “Là tôi suy nghĩ nhiều.”
Hứa Ngôn có chút xấu hổ, cô ta dời tầm mắt, không dám nhìn Hứa Tình Thâm, cô ta sợ rằng tâm tư xấu xa cô ta giữ ở trong lòng đều bị Hứa Tình Thâm nhìn thấu.
“Tôi và Viễn Chu ở cùng nhau mấy năm, trong đó có hai năm xa cách, nhưng tấm lòng chúng tôi chưa bao giờ thay đổi. Tình cảm của chúng tôi không phải ai cũng có thể chen vào.” Hứa Tình Thâm nói đến dây mỉm cười, “Hứa tiểu thư , chúng ta rất có duyeenn, tôi chúc cô sớm ngày tìm được người chồng như ý.”
“Cảm… cảm ơn.”
Hứa Tình Thâm vẫn duy trì độ cong nơi khóe môi, mặc kệ Hứa Ngôn là thần thánh phương nào, dù sao cũng nên đề phòng một chút, Hứa Tình Thâm đã nói hết, tiếp theo phải để Hứa Ngôn tự mình xem rồi.
Cô nhìn ra ngoài, thấy Tưởng Đông Đình lùi phía sau,ánh mắt của cô ta tiếp tục nhìn về bên này.
Tưởng Đông Đình chống gậy trong tay, ông ta nhấc lên sau đó gõ gõ và cái xuống đất.
Hứa Ngôn nhìn tiếp xúc với anh mắt của ông ta, cô ta biết Tưởng Đông Đình nhìn là muốn nhìn cô ta.
Tưởng Đông Đình mang theo quản gia nhanh chóng rời đi, Tưởng Viễn Chu xoay người đi vào.
Hứa Tình Thâm bảo Hứa Ngôn ngồi xuống, cô ta có chút câu nệ, đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở chiếc bình thủy tinh.
Trên giá bày mấy bộ đồ trang sức, Hứa Ngôn nhìn thấy có một sợi dây chuyền rất đẹp.
Lão Bạch ngồi đối diện cô ta, thấy cô ta mãi không nói lời nào, không khí khó tránh khỏi xấu hổ, “Sợi dây chuyền đó rất đẹp đúng không?”
“Ừ, rất đẹp.” Hứa Ngôn trả lời.
“Đó là do Tưởng thiếu phu nhân mang về từ buổi đấu giá.”
Hứa Ngôn há miệng thở dốc, “Buổi đấu giá có gì đó có phải rất quý giá hay không?”
“Lúc trước Tưởng thiếu phu nhân dùng tám ngàn vạn để lấy được sợi dây chuyền này.”
Chiếc cằm Hứa Ngôn như muốn rơi xuống, tàm ngàn vạn? Đây là khái niệm gì vậy?
“Lúc chúng ta bị bắt cóc, đối phương muốn tám ngàn vạn tiền chuộc, bọn chúng muốn Tưởng thiếu phu nhân dùng giá đó lấy được sợi dây chuyền.” Lão Bạch nhìn chằm chằm tấm thủy tinh kia, sợi dây chuyền này được Tưởng Viễn Chu đặt ở chỗ đó, quá trêu chọc ánh mắt người khác, nhưng Tưởng Viễn Chu không ngại. Ngài ấy nói sợi dây chuyền này không đáng giá này nhưng nó chứng mình Hứa Tình Thâm vì lo lắng muốn cứu anh mà có. Cũng thời thời khắc khắc Tưởng Viễn Chu cần phải cẩn thận, đừng để cho người mình yêu lại rơi vào cảnh tai bay vạ gió.
“Trong buổi đấu giá, Tưởng thiếu phu nhân bị người ta chơi xấu, lúc ấy ngài ấy chỉ có mỗi số tiền này, nếu cuối cùng khoản tiền này không đến tay bọn cướp mà nói chúng ta bị nguy hiểm ròi.”