Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 318: Chương 318: chương 230 -2




Hứa Ngôn nghe lão Bạch nói chuyện về Hứa Tình Thâm, cô ta thở nhẹ, bỗng nhiên muốn rời khỏi chỗ này.

Sân huấn luyện. lúc Mục Kình Sâm ra khỏi phòng thì trời đã tối.

Hai người gác cửa chào hỏi anh, “Mục soái.”

Sắc mặt người đàn ông trầm xuống, không nói một lời đi ra ngoài, đến dưới lầu, một huấn luyện viên nhanh chóng đi lên, “Mục soái.”

“Nhìn thấy Phó Lưu Âm không?”

“Chắc là đang ở chỗ huấn luyện.”

“Đi gọi cô ấy tới đây.”

Vâng.

Mục Kình Sâm chờ đợi rất lâu ở sân huấn luyện, lúc này mới nhìn thấy huấn luyện viên kia vội vàng chạy tới chỗ anh, “Mục soái, không thấy bóng dáng cô ấy đâu.”

“Sao có thể như vậy được?”

“Lúc chiều vẫn nhìn thấy cô ấy ở sân huấn luyện, nhưng cô ấy là người duy nhất được phép đi lại ở sân huấn luyện, bình thường sẽ đi theo ngài, cho nên…”

Sắc mặt Mục Kình Sâm thay đổi, “Còn không nhanh tìm đi.”

Vâng.

Mục Kình Sâm ngẩng đùa nhìn đài cao cách đó không xa, anh không sợ Phó Lưu Âm chạy đi dù cho hiện tại anh đã chắp cho cô một đôi cánh đủ dài nhưng hiện tại chỉ sợ cô ấy không có khả năng này.

Huấn luyện viên đi vào ký túc xá, còn cả chỗ ăn cơm nhưng đều không thấy được Phó Lưu Âm.

Mục Kình Sâm kiểm tra trong phòng, mỗi góc sân huấn luyện đều có thiết bị theo dõi, “Tìm bằng được Phó Lưu Âm cho tôi.”

Vâng.

Động tác của nhân viên thành thạo, nhanh chóng tìm kiếm cuối cùng cũng thấy được bóng dáng của Phó Lưu Âm.

Bên trong hình ảnh cô thường cúi dầu, mỗi lần ngẩng đẩu đều nhìn thiết bị theo dõi để né tránh, nhưng mỗi lần mờ ám của cô đều bị giám sát chặt chẽ, mục Kình Sâm nhìn thấy cô đi vào rừng.

Anh giật mình hiểu ra, cô thật sự muốn chạy trốn, lần trước trộm đồ của hắn đểhiểu rõ hết cơ quan và đường đi trong đó, cô biết đi qua khu rừng đó là có thể ra ngoài. Nhưng cô không biết kể từ lần đó Mục Kình Sâm đã sửa lại hết cơ quan bên trong.

Phó Lưu Âm không muốn kết hôn càng không muốn kết hôn với Mục Kình Sâm. Mục Kình Sâm lại có thái độ rất rõ ràng, anh chỉ muốn tìm một người để đi nhận giấy chứng nhận kết hôn mà thôi.

Tuy cuộc sống cùng Phó Lưu Âm không có gì vui buồn nhưng càng về sau cô càng tràn ngập khát khao, suy nghĩ về tương lai của cô không phải như vậy.

Mục Kình Sâm đi tới trước cửa rừng, lấy một ống nhóm ra nhìn, bên cạnh còn có mấy huấn luyện viên.

“Mục soái, chúng tôi đi vào với ngài, bắt con quỷ nhỏ này lại.”

Đúng vậy.

Gương mặt Mục Kình Sâm như kết thành tầng băng, “Cô ấy muốn chạy trốn chuyện này có tôi quản, không liên quan gì đến các người.”

Trong rừng.

Phó Lưu Âm cảm giác cả người đều choáng váng, sắp ngã xuống đất, sau đó cầm lấy một chiếc dây thừng bện thành võng che người cô lại, cả người cô cuộn mình bên trong, đứng cũng không đứng nổi, kêu cũng không thể kêu, trên người lại không mang theo vũ khí gì sắc bén. Cái võng này chuyển động theo quán tính, buộc chặt lấy cô, cả người lọt thỏm vào.&Phó Lưu Âm không hy vọng xa vời vào lúc này sẽ có người giúp cô.

Cô cố gắng muốn đứng lên nhưng cái võng vẫn bao chặt lấy cô không động đậy, cô lại ngã trở về.

Một lúc sau, hình như cô nghe tiếng bước chân đi tới, Phó Lưu Âm dựng lỗ tai lên nghe ngóng, trong rừng đã tối như mực.

Một chiếc đèn pin chiếu tới mặt Phó Lưu Âm, cô nheo mắt, “Ai vậy?”

Mục Kình Sâm tiến lên, nhìn bộ dạng này của cô, “Tự tiện xông vào rừng, cô có beiets tôi có thể kéo cô ra ngoài đánh chết không?”

“Anh cho rằng chỗ này anh là trời, là thần rồi sao?”

“Cô không phục sao?”

Hai tay Phó Lưu Âm để trước võng, sốt ruột muốn đứng dậy, nhưng đứng cũng không vững, “Mục Kình Sâm, anh thả tôi ra ngoài đi.”

“Đương nhiên sẽ thả cô ra ngoài, chuyện trước đó cô đã nghĩ kĩ chưa?”

“Chuyện gì?” Phó Lưu Âm giả bộ hồ đồ.

Đèn trong tay Mục Kình Sâm lại chiếu lên mặt cô, “cô có biết có bao nhiêu người muốn bước chân vào nhà họ Mục không?”

“Nếu như vậy, anh tùy tiện bắt lấy một người biết nghe lời là được.” Phó Lưu Âm che mắt, “Bất cứ cô gái nào cũng tốt hơn tôi, Mục Kình Sâm, anh quên chuyện anh trai tôi đã làm sao?”

“Chuyện của tôi không cần cô nhắc nhở.”

Phó Lưu Âm cảm thấy người này rất khó hiểu, “Hôn nhân cần có quyền tự chủ.”

“Vậy cô cứ chờ ở đây đi.”

Mục Kình Sâm tắt đèn, “Bất quá tôi nhắc nhở cô một câu, tuy nơi này không có hổ dữ và dã thú nhưng lại thường xuyên có rắn độc, nếu cô để chúng nó chui lên cái võng của cô…”

“Không muốn.” Phó Lưu Âm sợ nhất là rắn, cô cố gắng lắc cái võng, “Thả tôi xuống, thả tôi ra ngoài.”

“Cho tôi một đáp án, tôi có thể thả cô ra ngoài.”

“Anh có bệnh!”

Mục Kình Sâm bật đèn pin, ánh sáng chói mắt lại chiếu tới Phó Lưu Âm, “Tốt xấu gì tôi cũng là người cứu cô lúc khó khăn, cô không biết báo ơn thì thôi tôi còn thấy cô thật sự không biết tự lượng sức mình.”

“Anh thả tôi đi được không?”

“Như thế nào? Hiện tại không sợ mấy người bên ngoài nữa hả?”

Phó Lưu Âm lắc đầu, “Tôi có thể đi tìm chị dâu của tôi.”

“Tưởng thiếu phu nhân sao?”

Một tiếng xưng hô này của anh toàn toàn chặn được miệng của Phó Lưu Âm, Mục Kình Sâm lại tắt đèn pin, xoay người rời đi.

“Đợi một chút.” Phó Lưu Âm vội vàng gọi anh lại, “Anh đừng đi.”

“Không cần lãng phí thời gian của tôi, đồng ý hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.