Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 319: Chương 319: chương 230 -3




Phó Lưu Âm biết được ở trong sân huấn luyện này, lời nói của Mục Kình Sâm chẳng khác nào là thánh chỉ, cô trốn cũng không thoát, cũng không thể chỉ ăn không.

“Tôi đồng ý, tôi đồng ý với anh không được sao?”

“Lời này là cô nói.”

Phó Lưu Âm lắc đầu, “Ừ, là tôi nói.”

Mục Kình Sâm rời đi, mới đi được mấy bước tìm được chỗ buộc dây thừng, anh thả Phó Lưu Âm xuống, khó khăn lắm mới lấy được tự do, cô sốt ruột đứng dậy, Mục Kình Sâm đi tới ôm lấy cô, “Còn muốn chạy sao?”

Phó Lưu Âm không dám nhúc nhích, “Không phải tôi chạy.”

“Vậy cô đang muốn làm gì thế?”

“Tôi… tôi thấy chuyện này đột nhiên quá, tôi nghĩ anh đang nổi điên.”

Mục Kình Sâm ôm cô không chịu buông tay, trong rừng tối đen, gió rít gào, làm cho người ta không rét mà run.

“Tôi, hay là chúng ta ra ngoài trước đi.”

Cánh tay người đàn ông cường tráng bóp chặt cô không rời, anh không biết mấy ngày qua làm sao có thể chống đỡ được, trước kia Mục Kình Sâm anh không sợ trời không sợ đất, nhưng loại cảm giác mất đi người thân này thật sự quá đau lòng rồi. Phó Lưu Âm bị anh ôm đến nỗi sắp tan xương rồi, “Mục Kình Sâm, anh thả tôi trước đi.”

Mục Kình Sâm thu hồi lực trong tay, buông người phụ nữ trong lòng ra, lại nắm chặt cổ tay cô, kéo cô đi về phía trước.

“Không, không phải, tôi không nghĩ lại đột nhiên như vậy.”

“Không đột nhiên đâu.” Sắc mặt Mục Kình Sâm không đổi sắc, đưa tay tháo huy hiệu xuống thả lên tủ đầu giường, “Kết hôn với tôi, cô có yêu cầu gì không?”

Cô còn có thể có yêu cầu gì chứ? Phản đối có hiệu lực sao?”

Mục Kình Sâm thấy cô không nói gì, rõ ràng đã sắp xếp hết cho cô rồi, “Sau khi kết hôn với tôi, cô không cần trở lại sân huấn luyện nữa, càng không thể đi làm bảo tiêu, tôi có thể cho cô tiền hàng tháng, cho cô tự do chi tiêu, hơn nữa còn có nhà họ Mục làm chỗ dựa cho cô, những người kia sẽ không dám trả thù cô.”

Phó Lưu Âm nắm chặt bàn tay, “Tôi không muốn ngày mai đã đi lĩnh giấy chứng nhận.”

“Không phải do cô quyết định.”

Mới vừa rồi còn hỏi cô có yêu cầu gì không, chỉ chớp mắt đã bá đạo như vậy, Phó Lưu Âm tiến lên mấy bước, “Ngày mai tôi muốn ra ngoài,tôi muốn hưởng thụ… trước tiên anh ra ngoài thuê một căn phòng đi.”

Mục Kình Sâm nhìn cô, ký quái liếc mắt nhìn cô một cái, “Hiện tại tôi không có tâm tình làm loại chuyện đó với cô.”

“Nếu muốn kết hôn thì anh có thể nghe theo tôi một lần có được không? Tôi muốn ngày mai được thả lỏng, lại nói tôi phải theo anh đến nhà họ Mục cũng không thể để hai tay trống trơn mà đi như vậy chứ?”

Mục Kình Sâm cởi áo khoác, “Có một số việc tôi không nói dối cô, bỗng nhiên ba tôi qua đời, mấy thứ cô nói sau này tôi có thể bồi thường cho cô, nhưng hiện tại thì không phải là lúc thích hợp.”

“Dù sao tôi cũng cần phải nói rõ, tôi có một yêu cầu.” Phó Lưu Âm nói xong liền ngồi xuống mép giường.

Mục Kình Sâm từ trên cao nhìn cô, “Phụ nữ thật phiền phức.”

“Vậy anh có thể tìm đàn ông để kết hôn đi.”

Mục Kình Sâm nhíu mày, “Được, ngày mai mang cô ra ngoài, sau đó sẽ đi kết hôn.”

Ngày hôm sau.

Phó Lưu Âm không có hứng thú dạo phố mua quần áo, Mục Kình Sâm mang cô đi mua mấy bộ, lại chọn đồ mà Mục phu nhân yêu thích.

Lúc ngồi vào xe, Mục Kình Sâm nhìn hộp trà trong tay đến xuất thần.

“Mẹ anh thích uống trà sao?”

Người đàn ông đặt đồ ra sau, không phải mẹ của anh thích mà là Mục phu nhân giỏi nhất là pha trà, mỗi lần pha đều để cho Mục Triêu Dương thưởng thức.

Phó Lưu Âm nhìn ra được cảm xúc của Mục Kình Sâm, anh không muốn mượn rượu giải sầu, hay khóc lóc một hồi nhưng cả người anh đều tan nát, còn phải lo đến chuyện hôn nhân đại sự của mình. Vậy chứng tỏ có chuyện gì đó xảy ra, liên quan trực tiếp tới việc hôn nhân của anh.

Đi tới khách sạn, Phó Lưu Âm đi theo Mục Kình Sâm vào trong, cô nhìn xung quanh để làm quen hoàn cảnh.

Mục Kình Sâm quẹt thẻ mở cửa đi vào, Phó Lưu Âm nhìn ra ngoài, nhìn thấy trước đó có một cửa cầu thang.

“Vào thôi.”

Phó Lưu Âm thu hồi tầm mắt, ngoan ngoãn đi vào.

Trong phòng Tổng thống nồng nặc mùi hương, Phó Lưu Âm bước vào được mấy bước, nhìn thấy trên chiếc giường cực lớn rải đầy cánh hoa hồng, Mục Kình Sâm cảm thấy chói mắt nhưng cũng không gạt chúng xuống, chỉ lạnh lùng nói, “Hài lòng chưa?”

Phó Lưu Âm nhìn, nhưng đối với mấy thứ này cô càng không có hứng thú, cô đi tới sau lưng Mục Kình Sâm, hai tay ôm chặt hai bên hông của anh, “Tôi thấy sắc mặt anh không tốt, mấy ngày hôm nay chắc là mệt chết rồi, cũng không được nghỉ ngơi cho tốt, tôi ngủ cùng anh nhé?”

Mục Kình Sâm kéo tay cô, “Tôi nói hiện tại tôi không có tâm tư này.”

“Anh nghĩ tôi và anh cùng ngủ thì làm cái gì khác?” Phó Lưu Âm lên giường, cả người nằm giữa những cánh hoa, “Tôi cũng rất mệt, chỉ muốn ôm anh ngủ một chút thôi.” Mục Kình Sâm nhìn cô, thật sự kế từ khi Mục Triêu Dương qua đời, mấy ngày qua anh chưa nghỉ ngơi thật tốt.

Người đàn ông lên giường, nằm bên cạnh Phó Lưu Âm, cô chủ động nằm trong lòng anh, “Tôi ở cùng anh.”

Đây là lần đầu tiên kể từ sau lần ở Viện J, Phó Lưu Âm chủ động, gương mặt Mục Kình Sâm khẽ do dự, Phó Lưu Âm thấy vậy liền vươn tay xoa xoa huyệt thái dương của anh, “Ngủ một giấc thật ngon, như vậy nữa thì thân thể sao có thể chịu nổi?”

Giống như anh bị ma chú, cảm giác cả người vừa mệt vừa muốn ngủ.

Phó Lưu Âm ôm lấy hông anh, lúc Mục Kình Sâm sắp ngủ liền mở mắt nhìn, thấy cô đang ở trong lồng ngực mình, lúc này mới chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.