Phó Lưu Âm vẫn không dám ngủ, cả người chìm trong sự phấn khởi và khẩn trương…
Hô hấp của Mục Kình Sâm từ từ trầm ổn, có lẽ là ngủ thiếp đi rồi, nhưng Phó Lưu Âm vẫn không dám lộn xộn, người đàn ông này nhanh nhẹn như một con gáu, thường ngày cô chỉ cần xoay người một chút anh có thể tỉnh ngay.
Phó Lưu Âm mở mắt nhìn trần nhà, tối qua Mục Kình Sâm vẫn ôm cô ngủ như vậy.
Cô cho rằng lần đó cô vào sân huấn luyện, sau này có thể ngẩng đầu lại lần nữa. Phó Lưu Âm nghĩ đơn giản, cô muốn cô học được năng lực xong sẽ rời khỏi sân huấn luyện, sau đó có thể trải qua cuộc sống bình thường, mặc dù sẽ có người vì anh trai mà sẽ trút giận lên người cô nhưng cô có thể bảo vệ tốt cho bản thân.
Cô chưa từng nghĩ tới mình sẽ bị kéo vào chuyện hôn nhân.
Một lúc sau, Mục Kình Sâm xoay người, cánh tay ở trên người cô từ từ buông lỏng, cô cẩn thận xoay đầu nhìn, thấy đôi mắt của Mục Kình Sâm vẫn đang nhắm nghiền, ngủ rất trầm.
Phó Lưu Âm cử động cơ thể, chân từ từ dời đến mép giường, tối qua cô không ngủ, đã suy nghĩ cả một buổi tối.
Thật sự không được thì cô có thể đi tìm Hứa Tình Thâm, sau đó cô chưa nghĩ đến nhưng cứ rời đi rồi lại nói sau.
Phó Lưu Âm đứng dậy, không dám gây ra động tác quá lớn, cổ tay lại bị nắm chặt. Cô cả kinh, cả người toát mồ hôi lạnh, nhìn lại, lại thấy Mục Kình Sâm đang lạnh lùng nhìn mình, “Cô đi đâu?”
Cô giật mình một cái, nhanh chóng kiếm cớ, “Tôi… tôi đi toilet một chút.”
Phó Lưu Âm không dám nhắm mắt, cô sợ mình sẽ ngủ mất. Mục Kình Sâm đang cầm tay cô liền buông ra, Phó Lưu Âm chạy đi giống như bỏ trốn.
Cô chậm chạp rời khỏi toilet, Mục Kình Sâm giường như không ngủ, trong phòng xuất hiện một chiếc xe để đồ ăn, Phó Lưu Âm đi tới, nhìn thấy Mục Kình Sâm đang rót rượu cho cô.
“Ngồi đi.”
Cô ngồi vào chỗ của mình, đưa mắt nhìn sắc mặt người đàn ông, “Tôi biết trong nhà anh đã xảy ra chuyện, cũng biết trong lòng anh rất khó chịu, tóm lại…”
Mục Kình Sâm đẩy ly rượu đỏ về phía cô, “Tôi không cần người khác an ủi.”
“Tôi biết.”
Phó Lưu Âm cầm lấy, nhấp môi một chút, “Tôi nghĩ nên an ủi anh mấy câu.”
“Không cần an ủi tôi.” Tâm lý của hắn đủ cứng để đón nhận hiện thực.
Rượu đỏ lướt qua cổ, Phó Lưu Âm liền nghe thấy Mục Kình Sâm nói tiếp, “Bắt đầu từ ngày mai, cô là người nhà họ Mục, cho nên cô không cần phải an ủi tôi.”
Lần này Mục Kình Sâm nói vậy làm cho thần kinh Phó Lưu Âm căng lên.
Người đàn ông cầm ly rượu, cô tay lắc nhẹ, nhìn màu sắc xinh đẹp bên trong, cẩn thận đưa cho Phó Lưu Âm, “Cô có từng nghĩ qua cuộc sống sau hôn nhân không? Ví dụ như có nghĩ sẽ gả cho người như thế nào? Bộ dáng là sao?”
Phó Lưu Âm gật đầu, “Đã nghĩ, tôi muốn gả cho người nổi tiếng.”
Mục Kình Sâm nhíu mày, “người nổi tiếng?”
“Ừ, theo đuổi thôi, thời đi học trung học và đại học đều ngưỡng mộ người nổi tiếng, muốn gả cho một người, chỉ là sau này tôi không nghĩ nữa.”
“Vì sao?”
Phó Lưu Âm dùng một cánh tay chống má, ánh mắt nhìn chằm chằm về người đàn ông, “Đương nhiên một người mất đi tự do thì sẽ không nghĩ tới những gì không thực tế nữa.”
Giống như Mục Kình Sâm đang nghĩ tới chuyện gì, anh đặt cái ly xuống, “Tôi chưa mua nhẫn cưới.”
Cô theo bản năng nắm chặt tay mình, lúc Mục Kình Sâm đi ra đã nhắc nhở cô, nói rằng muốn mua một đôi nhẫn, Phó Lưu Âm vẫn còn nhớ tới, nhưng từ xa nhìn mấy cửa hàng trang sức đó cô liền nhanh chóng kéo Mục Kình Sâm đi, “Không vội, ngày mai mua cũng được.”
Phó Lưu Âm nhìn thời gian, Mục Kình Sâm đứng lên, cô khẩn trương hỏi, “Đi đâu thế?”
“Đi, đi mua nhẫn.”
Mục Kình Sâm kéo tay cô, Phó Lưu Âm ngồi tại chỗ không thèm nhúc nhích, hai tay ôm lấy cánh tay anh, anh không nghĩ đến cô sẽ như vậy, hơn nữa còn bị cô kéo đến nỗi lảo đảo ngồi xuống bên cạnh cô.
Phó Lưu Âm lại gần anh, Mục Kình Sâm vừa muốn ngồi xuống, người phụ nữ liền dạng chân lên người anh.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, bàn tay Phó Lưu Âm nắm chặt gương mặt anh hơi run rẩy.
Mục Kình Sâm là người đàn ông bình thường, chỉ cần liếc mắt một cái là đã biết cô muốn làm gì.
Anh nghiêng đầu, Phó Lưu ÂM lại gần anh, cô cúi người, động tác vụng về cúi xuống, nếu bình thường Mục Kình Sâm đã đảo khách thành chủ, nhưng lúc này thì khác, sắc mặt anht hật sự rất nghiêm túc, đẩy Phó Lưu Âm ra, “Tôi không có tâm tình.”
Phó lưu Âm vẫn luôn là người bị động, càng không nghĩ sau khi bị người ta cự tuyệt sẽ đối phó như thế nào.
Cô chỉ có thể liều kình hôn môi, hôn lên gò má người đàn ông, sau đó lại hôn lên môi anh. Hai tay Mục Kình Sâm giữ chặt cánh tay cô, cô biết anh muốn đẩy cô ra, nhưng cả người vẫn không ngừng nhào tới.
“Phó Lưu Âm.”
Đôi mô người đàn ông bị chặn, anh không thể làm gì ngoài việc mở miệng, bàn tay muốn đẩy ra đột nhiên ôm chặt lấy cô.
Lúc này, Mục Kình Sâm không còn gọi là khống chế được, hành động thân thiết như vậy làm cho trái tim đang căng lên như dây cung cũng thả lỏng, hai người triền miêng trên ghế sofa, người đàn ông đối với người phụ nữ chủ động luôn không có năng lực phản kháng, Mục Kình Sâm kéo người cô lến au đó bế cô lên giường.
Hai tay anh chống hai bên người cô, miệng thở hổn hển, thần trí nhanh chóng quay trở lại.
Phó Lưu Âm nghe thấy tiếng hít thở của anh không dồn dập nữa liền vươn tay ôm cổ anh.
Mục Kình Sâm nhắm mắt, “Sau này còn có cơ hội, tôi sẽ từ từ bồi thường cho cô.”
“Không cần , hiện tại tôi muốn anh.”
Phó Lưu Âm đứng dậy, hôn lên môi anh, Mục Kình Sâm không biết mình đã quay mặt đi bao nhiêu lần, “Cô cũng biết hiện tại là thời điểm nhạy cảm, tôi không có tâm tư đó.”
“Chuyện tình bi thương rồi cũng sẽ qua đi…”
Phó Lưu Âm nhấc chân sang một bên, động tác này làm cho phòng tuyến cuối cùng của Mục Kình Sâm cũng sụp đổ rồi.
Chỉ là anh cũng không để cho cô dễ chịu chút nào, ít nhất động tác của anh rất mạnh, khả năng lâu bền, lại thêm tâm tình tệ vô cùng.
Một trận kiều diễm qua đi, Mục Kình Sâm ôm eo cô, Phó Lưu Âm cuộn người trong lòng anh vẫn không nhúc nhích gì.
Người đàn ông đắp chăn cho hai người, “Cùng cùng tôi một lúc đi, đừng lộn xộn nữa.”
Cô mơ màng đồng ý, “Được.”
Lần này Phó Lưu Âm không dám hành động thiếu duy nghĩ, cô thật sự ngủ cùng anh, chỉ là ngủ rất cạn, lúc mở mắt ra thì bên ngoài trờ đã tối, Phó Lưu Âm xoay người đẩy nhẹ Mục Kình Sâm ra.
Người đàn ông không có phản ứng gì, cô nhanh chóng ngồi dậy.
Cẩn thận nhấc chân ra, Phó Lưu Âm nhặt quần áo dưới mặt đất lên, đi giày sau đó ra cửa, cuối cùng mới mặc từng cái vào.
Mục Kình Sâm để quần cuối giường, cô rón rén đi tới lấy ví tiền ra.
Ngay lúc Phó lưu Âm ới mở cửa, trái tim đã muốn nhảy ra ngoài rồi, thậm chí cô còn nghĩ nếu lúc này bỗng nhiên Mục Kình Sâm tỉnh lại cô có nên co chân chạy đi không? Hay là nói mình muốn ra ngoài giải sầu.
May mắn, phía sau không có động tĩnh gì.
Phó Lưu Âm nhanh chóng chạy ra ngoài, nhẹ nhàng ra cửa.
Ánh sáng chiếu khắp hành lang, trong phòng nháy mắt tối lại, Mục Kình Sâm từ trên giường ngồi dậy, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm hướng Phó Lưu Âm rời đi. Cô như chạy trốn đi ra đường lớn, người phục vụ thấy cô liền kích động lễ phép chào hỏi, “Xin hỏi ngài cần giúp đỡ sao?”
“Tôi… tôi có thể gọi điện thoại không?”
“Có thể chứ.”