Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 321: Chương 321: chương 231 -2: Tiếp




Phó Lưu Âm muốn gọi cho Hứa Tình Thâm, đứng ngoài hành lang, cô cảm thấy hình như không ổn, khẩn trương nhìn thang máy, “Thôi, tôi không gọi nữa, cám ơn.”

Cô nhấc chân ra ngoài, trên đường có rất nhiều người đi lại.

Phó Lưu Âm nhanh chóng hòa vào đám người, có một đôi yêu nhau đi qua người cô, Phó Lưu Âm đuổi theo, “Ngại quá, có thể cho tôi mượn di động một chút được không? Tôi muốn gọi điện cho chị dâu tôi.”

Hai người dừng chân, cô gái kia nhìn cô, “Điện thoại của cô đâu?”

“Tôi… điện thoại của tôi không còn pin rồi.”

Người đàn ông cho tay vào túi, ngón tay vừa mới chạm vào điện thoại thì bạn gái bên cạnh đã kéo đi, “Đừng để ý tới cô ta.”

“Sao thế?”

“Anh nhìn cô ta như vậy, nói không chừng là người lừa đảo.”

Phó Lưu Âm nhìn hai người trước mặt, “Tôi không phải là kẻ lừa đảo…”

Hai người rời đi, cô đi lại trên đường rất lâu, không tìm thấy được bốt điện thoại, Phó Lưu Âm hỏi thăm mấy người nhưng đều bị cự tuyệt.

Đột nhiên cô nhớ trên người vẫn còn ví da của Mục Kình Sâm, cách đó không xa có cửa hàng bán điện thoại, cô chạy tới mua một cái có lẽ sẽ tiện hơn phải không?

Cô nhấc chân rời đi, tới trước đèn tín hiệu giao thông, đối diện đứng không ít người.

Trong đó có một người đàn ông kéo thấp mũ, tầm mắt nhìn Phó Lưu Âm trong đám người.

Mục Kình Sân đứng trong đó chỉ là cô không nhìn thấy mà thôi, cô cho rằng mình đã chạy thoát hiện tại chỉ cần liên lạc được với Hứa Tình Thâm thì tất cả mọi người sẽ tốt đẹp.

Đèn xanh bật lên, Phó Lưu Âm sốt ruột nhìn về phía trước, cô cảm thấy đằng sau có đôi mắt vẫn đang theo dõi mình, cô bước chân nhanh hơn, người đàn ông cũng đi về phía cô, đến trước mặt cô, hai người liền đụng vào nhau.

Phó Lưu Âm ngã xuống đất, người đàn ông nhanh chóng vươn tay đỡ cô, “Ngại quá, thật sự rất xin lỗi, cô không sao chứ?”

“Không có việc gì.” Phó Lưu Âm đứng lên, vỗ vỗ chân mình, “Không sao.”

Người đàn ông thấy vậy liền buông tay cô ra, Phó Lưu Âm theo bản năng sờ ví, vậy mà mất rồi. Cô bị dọa cho nhảy dựng, móc móc trong túi quần, vẫn không thấy.

Tình tiết này đúng là từ trong phim trở thành hiện thực rồi, Phó Lưu Âm xoay người, nhanh chóng tìm kiếm người đó trong đám người. Cô thấy người đàn ông mang mũ, đang đi đằng trước, Phó Lưu Âm nhanh chóng đuôi theo, “Đừng lại, người ăn trộm kia, đứng lại!”

Không ít người nhìn cô, nhưng không ai tới giúp, người đàn ông chống tay nhảy qua rào bảo vệ, nhanh chóng biến mất trong đám người, Phó Lưu Âm gọi mấy tiếng, hiện tại thì tốt rồi, cô thật sự tứ cố vô thân rồi.

Cô ngồi vào chiếc ghế dài bên đường, cô không biết hiện tại Hứa Tình Thâm đã chuyển đến chỗ nào, Phó Lưu Âm thầm nghĩ tới cục cảnh sát, nhưng sợ Mục Kình Sâm bắt gặp sẽ bắt cô trở lại.

Bên cạnh có hai người ngồi xuống, trong tay cầm ly trà sữa.

Phó Lưu Âm nhìn thấy điện thoại trước ngực cô gái, muốn mở miệng đã nghe thấy đối phương nói, “Cậu đọc tin tức chưa?”

“Tinh gì?”

“Phó Kình Sênh ấy.”

Phó Lưu Âm cả kinh dựng lỗ tai lên nghe.

Người còn lại nói, “Có cái gì hay, người độc ác như vậy nhất định phải xử tử hình.”

Hai tay Phó Lưu Âm nắm chặt, nghe người khác hình dung về anh trai mình.

“Tử hình thì chắc sẽ không nhưng… ít nhất ngồi tù mọt gông thì có thể đúng không?”

“Nếu người này ở thời trước nhất định là chu di cửu tộc.”

Phó Lưu Âm dời mắt đi, không dám mở miệng mượn điện thoại, hai người nói chuyện xong đừng dậy rời đi, Phó Lưu Âm không biết mình nên đi đâu, nhưng không thể cứ ngồi mãi như vậy, cô đứng lên, chuẩn bị đi tới con đường đối diện. Một chiếc xe đột nhiên từ đâu xống tới dừng lại, xe ngang nhiêu đậu trước mặt Phó Lưu Âm.

Đúng dịp như vậy, Phó Lưu Âm không kịp nghĩ đã nhấc chân bỏ chạy, nhưng cửa xe đã bị mở ra, hai người đàn ông cao lớn đi xuống, trực tiếp kéo cô lên xe.

“Các người là ai? Muốn làm gì?”

Người đàn ông đóng cửa lại, biểu tình hung dữ, “Làm gì? Cô nên hỏi anh trai cô, hắn làm gì người khác.”

Trong lòng Phó Lưu Âm cả kinh, không nghĩ cô vừa chạy trốn lại gặp phải người đến trả thù.

Hôm sau.

Hứa Tình Thâm ngồi vào trong xe, hôm nay không ra ngoài chơi cho nên không đưa Lâm Lâm và Duệ Duệ đi cùng.

Đi tới trước tòa nhà, Hứa Minh Xuyên và Hạ Manh đã tới, chỉ là Triệu Phương Hoa cũng tới.

Tưởng Viễn Chu dừng xe, Húa Tình Thâm bước xuống, Hứa Tình Thâm thấy cô liền vẫy tay, “Chị.”

Hai người tiến lên, Hạ Manh cũng chào hỏi, “Chị, anh rể.”

“Làm gì mà không vào trước đi.” Hứa Tình Thâm nói xong liền nhìn Triệu Phương Hoa, “Mẹ, sao mẹ cũng tới đây?”

“Chuyện mua nhà quan trọng như vậy sao mẹ có thể không tới? Tiệm thuốc có ba con trông coi là được.”

Hứa TìnhThâm nhìn em trai, Hứa Minh Xuyên nhún vai, Hạ Manh cũng không nói gì. Tưởng Viễn Chu bảo mấy người vào trước, người môi giới tới cửa tiếp đóng, Triệu Phương Hoa đi theo Hứa Tình Thâm.

Hứa Minh Xuyên nghe người môi giới giới thiệu, “Một loạt tòa nhà này đều có vị trí tốt nhất, hơn nữa ánh sáng rất đầy đủ…”

“Nhất định rất đắt đúng không?”

“Phương diện giá cả nhất định không kém chỉ là vị trí rất tốt.”

Tưởng Viễn Chu cho một tay vào túi quần, nhìn một lượt, “Gía cả không thành vấn đề, mấu chốt cậu thích là được, cậu xem khu vườn hoặc là kết cấu, có thích không?”

Hứa Minh Xuyên hết sức kích động, “Thích ạ.”

“Cậu còn chưa nhìn mà.”

“Em vừa nhìn bên ngoài đã thích rồi.”

Hứa Tình Thâm buồn cười, “Minh Xuyên, đừng như vậy, đây là nhà mới làm quà kết hôn của em, cũng là nơi em và Hạ Manh sẽ sống cả đời, không thể qua loa.”

Hạ Manh nghe xong cũng đỏ mặt, đây là điều mà hôn nhân muốn hướng tới nhất, Hứa Minh Xuyên kéo tay cô, “Manh Manh, em nhìn có thích không?”

“Rất thích, anh xem là được rồi, em nghe anh.”

Tưởng Viễn Chu cũng không trông cậy được vào bọn họ, anh chỉ thuận tiện hỏi vài câu như diện tích, đồ đạc, nhìn một lúc anh vỗ vỗ vai Hứa Minh Xuyên, “Đi, đi chỗ khác xem một chút.”

“Anh rể, còn đi chỗ khác nữa sao?”

“Đương nhiên, nói không chừng cậu đến chỗ mới còn thích hơn.”

Triệu Phương Hoa theo bọn họ ra ngoài, đi tới tòa nhà khác, bà ta xuống xe, than thở, “Nhà này giống như hoàng cung, thật là đẹp.”

Đi vào căn nhà, Tưởng Viễn Chu nói, “Nhà này không tệ, đường xá tốt, lại là tòa nhà độc lập, riêng tư rất tốt.”

Triệu Phương Hoa nhìn một vòng, vừa hỏi giá cả đã sợ đến rụt cổ.

Tưởng Viễn Chu hỏi ý kiến Hứa Minh Xuyên, “Thích không?”

“Thích ạ.”

Người đàn ông bật cười, “Lúc nãy đi xem cậu cũng nói thích.”

Hứa Minh Xuyên cười gượng, “Nhà này thật lớn, anh rể, thật ra em chỉ cần mua nhà hai, ba phòng là được, hơn nữa em không cần anh mua cho em, em có thể đi vay…”

Triệu Phương Hoa nghe xong giật giật cánh tay Hứa Minh Xuyên, “Minh Xuyên, con nói bậy bạ gì đó, đây là một chút tâm ý của anh rể và chị con.”

“Đúng vậy.” Tưởng Viễn Chu không dấu vết ngoéo môi một cái, “Chuyện này cậu không cần từ chối.”

“Minh Xuyên, nếu thích thì chọn, hôm nào có thể qua làm thủ tục.”

Triệu Phương Hoa vừa nghe vội vàng chen mồm, “Hạ Manh và Minh Xuyên còn chưa nhận giấy chứng nhận, hiện tại làm chứng từ bất động sản chắc là một mình Minh Xuyên đứng tên đúng không?”

Sắc mặt Hứa Tình Thâm thay đổi, “Mẹ!”

Hạ Manh còn đang ở đó, Triệu Phương Hoa nói ra lời này sắc mặt Hạ Manh cũng không dễ coi.

“Mẹ…” Hứa Minh Xuyên khẩn trương ngăn lại.

“Làm gì?” Triệu Phương Hoa vẫn bộ dạng đó, cảm thấy cực kì đương nhiên, “Trước là tiểu nhân sau là quân tử, kết hôn cũng phải như vậy.”

Tưởng Viễn Chu nhìn Hứa Tình Thâm bên cạnh, Triệu Phương Hoa đối với con dâu tương lại có thể làm như vậy huống hồ Tình Thâm trước kia. Anh cười lạnh, nói thẳng, “Không, Minh Xuyên và Hạ Manh nhận xong sẽ đi làm chứng từ, đây là tân phòng của bọn họ, tất nhiên phải để tên của hai người.

Triệu Phương Hoa nghe xong cảm thấy kinh hãi, Tưởng Viễn Chu là người làm ăn sao có thể u mê như vậy?

Hạ Manh là người ngoài, nếu sau này ly hôn thì phải chia nửa tài sản! Nhưng Hứa Minh Xuyên thì khác, nó là em trai của Tình Thâm, cũng là em trai của Tưởng Viễn Chu.

“Viễn Chu, không phải nói nhà cửa cho Minh Xuyên sao?”

Tưởng ViễnChu nắm tay Hứa Tình Thâm, không thèm nhìn Triệu Phương Hoa, “Tiền là tôi trả,tôi thích cho ai thì cho!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.