Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 322: Chương 322: Chương 232: Không làm phụ nữ sao? (Tưởng tiên sinh giận đến ngứa răng).




Tưởng Viễn Chu nói một câu hoàn toàn chặn miệng của Triệu Phương Hoa, hơn nữa không hề nể mặt.

Nhưng Triệu Phương Hoa này trời sinh mặt dày, nếu không cũng không làm ra nhiều chuyện ly kỳ như vậy.

“Viễn Chu, con là người nhà chúng ta, con nói thì đương nhiên đúng, nhưng mà Minh Xuyên và Hạ Manh mới chỉ nói chuyện cưới gả chứ chưa định ra ngày…”

Hứa Minh Xuyên cầm tay Hạ Manh, sắc mặt vô cùng khó coi, sợ Hạ Manh nghe không nổi liền tức giận rời đi.

“Mẹ!”

Triệu Phương Hoa nhìn Tưởng Viễn Chu, “Viễn Chu, con nói thử xem?”

Tưởng Viễn Chu nhìn người đàn bà trước mặt, có thể nhìn thấu gương mặt này, anh như thấy được trước đây Hứa Tình Thâm chịu khổ như thế nào, Hứa Vương yếu đuối không thể bảo vệ được cho cô, từ nhỏ Hứa Tình Thâm đã chịu qua áp bức như thế nào đây?

Tưởng Viễn Chu nhếch môi, nói thẳng ra, “Mẹ, không phải mẹ đang đề phòng Hạ Manh đấy chứ?”

Ý của Triệu Phương Hoa ai mà không hiểu, Hứa Tình Thâm nghe vậy liền kéo tay anh.

Hạ Manh nắm tay Hứa Minh Xuyên cũng muốn buông ra, “Anh rể, sau khi kết hôn việc phấn đấu mua nhà là chuyện của chúng em, nhưng anh lại giải quyết giúp chúng em, em cũng không thể thoải mái được, dù sao một căn nhà này dù Hạ gia và Hứa gia cộng lại mấy đời tích góp cũng không mua nổi.”

Triệu Phương Hoa ở bên cạnh bĩu môi, như thế nào, đang ghét bỏ nhà Họ Hứa không có tiền sao?

Hạ Manh đứng bên cạnh Hứa Minh Xuyên, “Lúc anh nói muốn mua nhà cho chúng em, em đã từng khuyên Minh Xuyên, không làm mà được hưởng một ngôi nhà cao cấp, phần đại lễ lớn như vậy…”

“Cái gì? Cô khuyên Minh Xuyên cái gì cơ? Khuyên nó không cần ngôi nhà này nữa?”

Hứa Tình Thâm sợ Triệu Phương Hoa lại nói những lời không nên nói đành nghiêm giọng, “Mẹ, trước cứ để cho Hạ Manh nói hết đi.”

Hạ Manh rũ mắt, “Nhà cửa đứng tên chị và anh rể là được, nhà chúng em ở, mọi chuyện như vậy là tốt rồi.”

“Cái gì?” Triệu Phương Hoa vừa nghe, giống như muốn xù lông.

Giữa hai đầu lông mày của Tưởng Viễn Chu tràn đầy không vui, cũng không muốn nghe mấy lời của Triệu Phương Hoa lại mất mặt, “Hạ Manh, không cần nghĩ như vậy, Tình Thâm bán đi Cửu Long thương anh sẽ cho hai người một căn nhà càng tốt hơn, vừa lúc mấy chỗ này đều mới xây dựng, cũng gần Cửu Long thương, là nơi hot.”

“Vậy thì viết tên Minh Xuyên, chứng từ bất động sản thiếu một người cũng không sao, quan trọng là chúng ta vui vẻ là được.”

Triệu Phương Hoa thả lỏng, Hứa Minh Xuyên nghe xong cảm thấy khó chịu, “Manh Manh, nhà là của hai chúng ta.”

“Nhà vẫn còn đó.” Hạ Manh cười, “Không phải em vẫn ở bên cạnh anh sao? Em cũng không đi đâu hết.”

Tưởng Viễn Chu nhìn người môi giới, “Như vậy đi, chúng tôi đi xem một chút.”

Anh kéo tay Hứa Tình Thâm ra ngoài, mấy người theo sau, đi tới bãi đậu xe, Tưởng Viễn Chu cầm chìa khóa, lại nhìn Hưa Minh Xuyên, “Minh Xuyên, còn mấy nhà chưa xem, cậu và Hạ Manh đi nhìn trước đi, chờ hai người nhận giấy đăng kí xong thì nói cho anh biết, anh sẽ nói với lão Bạch làm xong chứng từ bất động sản cho hai người.”

Tưởng Viễn Chu muốn nói chứng từ bất động sản đứng tên ai là do anh quyết định.

Ngồi lên xe, Tưởng Viễn Chu hạ kính xe, “Minh Xuyên, cậu ngồi xe này đi, chúng ta đi ăn cơm.”

“Được ạ.”

Tưởng Viễn Chu khởi động xe, Hứa Tình Thâm nhìn kính chiếu hậu, “Anh tức giận gì chứ? Bà ta ngoài trừ con trai của mình ta thì có ai mà không phòng bị? Dù là ba em bà ta cũng giữ mấy phần đề phòng.”

“Trước kia anh cảm thấy anh ghét mấy người như vậy thì cũng chả sao, làm trò thì làm đi, nhưng giờ nghĩ lại thì không phải thế. Bà ta không tốt, ích kỷ đều bày ra, hiện tại anh nhìn bà ta đối xử với Hạ Manh như thế nào liền nghĩ được cảnh bà ta đối với em như vậy. Cho nên… mỗi câu nói của bà ta anh đều không chịu nổi.”

Hứa Tình Thâm có thể hiểu, từ nhỏ cô sống đến nay khác với Tưởng Viễn Chu, từ nhỏ anh được nâng niu trong lòng bàn tay, không phải lo về tiền tài, hiện tại mầy chuyện vụn vặt này của nhà họ Hứa đều không thoát khỏi một chữ tiền.

Phó Lưu Âm bị nhốt trong xe đã được một buổi tối rồi.

Cô bị bịt mắt, không biết là ban ngày hay ban đêm, xe vẫn không di chuyển, lỗ tai không nghe được bất cứ tiếng động gì.

Âm thanh mở cửa xe vang lên, cô ngồi thẳng dậy, miếng vải đen bị người ta kéo ta.

Trời chưa sáng sao?

Phó Lưu Âm cảm thấy thời gian thật dài, nhưng nhìn ra ngoài thì trời vẫn còn tối.

“Các người muốn làm gì?”

Người đàn ông đứng ngoài xe, trong tay cầm một cái bật lửa, lạch cạch bật lên, Phó Lưu Âm nhìn thấy rõ gương mặt người kia trong bóng tối.

“Cô là em gái của Phó Kình Sênh sao?”

“Các người làm vậy là phạm pháp.”

“Phạm pháp?” Đối phương cười ra tiếng, “Vậy thì thế nào?”

Phó Lưu Âm vùng vẫy, chân của cô còn có thể cử động chỉ là tay bị trói lại, “Các người nói đi, các người muốn làm gì?”

“Nếu đã giết người thì phải đền mạng,”

Trong lòng Phó Lưu Âm căng thẳng, kết quả tệ nhất là vậy, “Tôi không làm hại các người.”

“Anh trai cô thiếu nợ người khác, đương nhiên do cô tới trả, chúng tôi nhìn chằm chằm cô đã lâu, rất không dễ gì mới có cơ hội lần này, cô muốn thoát khỏi chỗ này sao?” Người đàn ông nói xong bật lửa trong tay ném về Phó Lưu Âm, oanh một tiếng không biết trước chỗ ngồi bị ném đến cái gì.

Phó Lưu Âm sợ hãi, nhìn người đànông, đối phưng kéo cửa xe lại.

“Không cần…” Miệng sợ hãi kêu lên, bị vây trong không gian tối đen. Phó Lưu Âm muốn mở cửa ra, nhưng cửa đã bị khóa lại, “Thả tôi ra ngoài, cứu mạng, cứu mạng!”

Trong xe có mùi khác xông vào, cô không nhịn được ho khan, Phó Lưu Âm tìm kiếm khắp nơi, muốn nhìn xem có thứ gì để đập bể thủy tinh này hay không, nhưng trong xe không có gì, một thứ dư thừa cũng không có.

Sau xe rõ ràng có nguồn nhiệt, khói càng lúc càng nhiều, cô vị sặc khói mắt không mở ra nổi.

“Cứu mạng…”

Ngoài phòng, mấy người đàn ông đang canh giữ, nhìn thấy Mục Kình Sâm đi tới, người đàn ông cầm đầu tiến lên, “Mục soái.”

“Người đâu?”

“Ở bên trong.”

Người đàn ông tự mình mở cửa, Mục Kình Sâm nhìn chiếc xe trong phòng, phía sau chiếc xe bốc hỏa, người đàn ông lùi sang bên cạnh, cũng không bị Phó Lưu Âm phát hiện, “Mục soái, đã làm theo lời ngài phân phó.”

“Đi ra đi.”

Vâng.

Người đàn ông trước khi đi còn đưa chìa khóa xe cho Mục Kình Sâm.

Anh không do dự đi vào, Phó Lưu Âm gõ gõ cửa xe, cô sợ hãi kêu cứu, tiếng kêu truyền tới lỗ tai anh, anh đi tới cạnh xe, qua cửa xe thấy được cô.

Trong mắt cô tràn đầy chờ mong, bắt đầu dùng tay chạm vào cửa kính xe.

Người đàn ông mở cửa xe, mùi khói nồng nặc chui ra, Phó Lưu Âm từ trên xe bước xuống, chưa hết hoảng sợ, “Đi mau.”

Hai người ra ngoài, chiếc xe kia còn đang bốc cháy, Phó Lưu Âm chật vật, Mục Kình Sâm lạnh lùng nhìn cô một cái.

Cô biết nhất định anh sẽ tìm cô tính sổ.

“Cô còn muốn chạy?”

Cổ tay của Phó Lưu Âm bị trói, Mục Kình Sâm kéo tay cô, giúp cô cởi dây thừng. Hai tay mới được thả tự do, cô kiếng chân, vươn tay ôm lấy người đàn ông.

Mục Kình Sâm đẩy cô ra, hung hăng liếc cô một cái, anh vươn tay nắm cô tay cô, kéo cô đến chiếc xe việt dã ở cách đó không xa.

“Chúng ta đi đâu?”

“Trước về khách sạn, để cô xử lý xong sau đó chúng ta đến nơi cần đến.”

Cô không nói gì, hình như cuộc sống không cho cô lựa chọn thứ hai.

Bệnh viện Tinh cảng.

Sau khi ăn xong, Tưởng Viễn Chu để cho Hứa Minh Xuyên mang theo Hạ Manh đi xem nhà, anh và Hứa Tình Thâm phải về Tinh cảng.

“Anh cho lái xe chở bọn họ đi, xem nhà cần phải thích mới được, chúng ta có thích cũng vô dụng, chỉ cần bọn họ thích là được.”

Hứa Tình Thâm thắt dây an toàn, “Viễn Chu, em rất muốn nói cho mọi người biết, em và anh không liên quan gì tới tiền bạc.”

Tưởng Viễn Chu đánh tay lái, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, “Anh và em đương nhiên không liên quan gì tới tiền bạc, chỉ là anh thích con người của em, đúng dịp anh có một ít tiền, ủy khuất cho em rồi, vẫn còn phải nghe người khác đồn thổi, đúng là tiền bạc gây họa.”

Cô không nhịn cười ra tiếng, “Sao lại nói như vậy?”

“Đó là tâm ý của anh.” Tưởng Viễn Chu nói xong, một tay cầm lấy tay cô, cô nhanh chóng rút tay về, “Lái xe đi.”

Nơi này cách Tinh cảng không xa, cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cô như nghĩ tới chuyện gì, lại nhìn Tưởng Viễn Chu, “Trước kia mẹ em nhiệt tình hợp tác cho em và anh, anh vẫn khách khí với bà ta, còn luôn miệng gọi mẹ, nhưng hôm nay lại không nể mặt như vậy, em nghĩ chắc giờ bà ta giận đến điên rồi.”

“Anh khách khí với bà ta là bởi vì bà ta hợp tác cho hai chúng ta.”

Hứa Tình Thâm ngồi thẳng dậy, “Phải vậy không, em thật không biết.”

“Anh cực kì thẳng thắn và thành khẩn nha.” Tưởng Viễn Chu cười nói.

“Nếu chúng ta không ở cùng nhau, ngày hôm nay anh còn có thể được như vậy không?”

Tưởng Viễn Chu lắc đầu,” Sẽ không, quan trọng trước mắt là mang con dâu về nhà, chuyện báo thù từ từ lại làm.”

“Anh lại không thù không oán gì với bà ấy.”

“Nhưng mà lại có với em.” Tưởng Viễn Chu nói xong lại cầm lấy bàn tay của cô, “Từ nhỏ em chịu khổ trong tay bà ta, không để cho bà ta muốn nói ai thì nói.”

Hứa Tình Thâm nhếch môi, đưa tay vuốt vuốt sợi tóc dưới cằm, “Chuyện trước kia em cũng hiểu.”

“Anh không hiểu.” Tưởng Viễn Chu nhìn cô, “Anh tức giận.”

“Đã thấy.”

Tưởng Viễn Chu kéo tay cô, đưa tới bên miệng hôn một cái, nhanh chóng lái xe vào Tinh cảng, Hứa Tình Thâm vẫn phải đi làm, Tưởng Viễn Chu đi thẳng tới văn phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.