Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 323: Chương 323: chương 232 -2: tiếp




Công việc chồng chất, Tưởng Viễn Chu lật tư liệu xem xét, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, sau đó bị đẩy thẳng ra.

Lão Bạch đến trước bàn làm việc, “Tưởng tiên sinh, Hứa tiểu thư bị đưa vào bệnh viện rồi.”

Tưởng Viễn Chu cả kinh, ngẩng đầu, “Cô ấy làm sao vậy?”

Lão Bạch thấy anh phản ứng như vậy, có một chút lờ mờ, “Hình như là viêm rột thừa…”

Người đàn ông đứng dậy, “Viêm ruột thừa, lúc nãy vẫn còn tốt mà.”

“Sao?” Lão Bạch hoàn toàn không hiểu được, “Ngài gặp Hứa tiểu thư lúc nào?”

“Hứa tiểu thư nào?” Tưởng Viễn Chu đột nhiên hỏi.

“Hứa Ngôn.”

Sắc mặt của Tưởng Viễn Chu thả lỏng, ngồi trở lại bàn làm việc, “Tôi còn tưởng là Tình Thâm, anh làm tôi phát hoảng.”

Lão Bạch cảm thấy oan uổng, anh đã nói rõ rồi mà, là Hứa tiểu thư mà không phải là Tưởng thiếu phu nhân.

Nhưng mà Tưởng Viễn Chu nghe xong Hứa tiểu thư là Tưởng thiếu phu nhân, trước kia lão Bạch vẫn gọi Hứa Tình Thâm là Hứa tiểu thư.

Người đàn ông dựa vào ghế, chân gác lên, lão Bạch chờ xong không thấy anh nói gì. “Tưởng tiên sinh?”

“Hả?”

“Chuyện Hứa tiểu thư bị viêm ruột thừa, ngài xem…”

Tưởng Viễn Chu không thèm ngẩng đầu, “Viêm ruột thừa cũng chả phải bệnh nan y gì, lại nói đã vào Tinh cảng rồi còn đau chết được sao?”

“Thật sự có thể đau chết đó.”

“Vì sao?”

“Cô ta không chịu tiếp nhận trị liệu, cứ như thế.”

Kì quái, Tưởng Viễn Chu không còn kiên nhẫn, thả tài liệu trong tay xuống, “Không chịu trị vì sao còn đến Tinh cảng?”

“Cô ta ngất đi ở trong phòng trọ, may mà có chủ nhà phát hiện, đưa cô ta tới bệnh viện.”

“Vậy tại sao cô ta không chịu chữa trị?”

Lão Bạch đứng trước bàn làm việc, nhẹ giọng, “Tôi hỏi qua chủ nhà, chủ nhà nói Hứa Ngôn không có tiền, không thể trả tiền trị liệu.”

“Cái này thì đơng giản, miễn cho cô ta là được rồi.”

“Được.”

Hứa Ngôn đang ngồi ngoài cửa phòng cấp cứu, đau đến co người vẫn không chịu. Hộ sĩ ở bên cạnh khuyên nhủ, “Cô bị viêm ruột thừa cấp tính, không thể kéo lâu.”

“Thân thể của tôi tôi hiểu rõ, không sao, nếu không các người đưa cho tôi một chút thuốc là được.”

Bộ dạng này của cô ta ai dám đưa thuốc?

Lão Bạch vội vàng chạy tới, ngoắc tay mấy người bên cạnh, “Mau đỡ Hứa tiểu thư vào.”

“Tôi không sao, không vào đâu.” Hứa Ngôn khó khăn ngẩng đầu, lão Bạch thấy sắc mặt cô ta trắng bệch, còn nói không có việc gì?

“Viện phí cô không cần quan tâm, Tưởng tiên sinh đã miễn cho rồi.”

Hứa Ngôn nhíu mày, hộ sĩ giữ cánh tay cô ta, muốn kéo cô ta đi, nhưng cô ta cứ ngồi đó không chịu động đậy, “Tự tôi có tiền, vì sao các người muốn miễn tiền cho tôi?”

Hứa Ngôn nói xong đứng dậy, nhưng cả người không có sức lực, vừa đứng lên cả người đã ngã nhào phía trước.

Lão Bạch đưa tay ôm cô ta, “Hứa tiểu thư, cô đừng thể hiện nữa.”

Thân thể cô ta sắp ngã xuống đất, lão Bạch không thèm nói liền ôm cô ta lên, “Nhanh, chuẩn bị giường bệnh.”

Đã để giường bệnh cho cô ta rồi còn không chịu phối hợp.

Lão Bạch đối với loại chuyện này không hề có kinh nghiệm. Anh ta nhanh chóng vào phòng Tưởng Viễn Chu.

Đưa tay đẩy cửa, thấy Hứa Tình Thâm cũng ở đó, hai người đang diễn tiết mục chán ngấy, lão Bạch đầu đầy mồ hôi nói, “Tưởng tiên sinh, Tưởng thiếu phu nhân.”

“Lão Bạch, nhìn anh gấp như vậy, có chuyện gì?”

Lão Bạch nói rõ tình huống với hai người, “Tôi không biết phải làm sao, còn chưa thấy người nào quật cường như vậy.”

“Nhưng mà cô ta thấy vậy mới là quật cường, thanh cao, đáng yêu.” Hứa Tình Thâm nói.

Hứa Tình Thâm dựa vào bàn làm việc, đưa lưng về phía lão Bạch, hai tay khoanh trước ngực, miệng nói không biết là chế nhạo hay là nói thật, “Anh hỏi Tưởng tiên sinh nhà anh một chút, xem anh ấy có thích người quật cường như vậy không?”

“Không cần dùng từ lung tung.” Tưởng Viễn Chu nhìn cô, “Đó không phải là quật cường mà là tự tìm chết.”

Ngón tay Hứa Tình Thâm gõ gõ lên cánh tay, “Nhưng mà tốt xấu gì các người cùng đồng sinh cộng tử, mặc kệ thì không hay.”

“Tưởng thiếu phu nhân, ngài không biết Hứa tiểu thư kia ngang ngược như thế nào, đau muốn chết rồi còn không chịu lên bàn phẫu thuật, tám phần là vì không có tiền.”

Hứa Tình Thâm đứng thẳng người, “Cô ta có nói muốn gặp Tưởng tiên sinh không?”

“Không.”

Tưởng Viễn Chu biết cô đang ghen, “Đòi gặp anh làm gì chứ?”

“Em đi xem, nếu cứ kéo dài cũng không phải là cách.” Hứa Tình Thâm đi qua bàn làm việc đi về phía lão Bạch, “Cô ta ở đâu?”

“Phòng cấp cứu.” Lão Bạch đưa Hứa Tình Thâm qua đó, Hứa Ngôn đau đến mức rên rỉ.

Hứa Tình Thâm đi vào, hộ sĩ và bác sĩ nhìn thấy cô liền kêu, “Tưởng thiếu phu nhân.”

Hứa Ngôn không thở ra hơi, mồ hôi rơi xuống, Hứa Tình Thâm đi tới trước giường bệnh, “Như thế nào?”

“Viêm ruột thừa cấp tính.”

“Nhanh mổ đi.”

“Nhưng mà cô ấy…” Hứa Tình Thâm nhìn Hứa Ngôn, “Vì sao không chịu mổ.”

“Tôi thật sự không có việc gì… uống thuốc là tốt thôi.”

“Nếu như cô không có việc gì, hiện tại cô đi đi, phòng cấp cứu từ trước đến giờ rất thiếu.”

Hứa Ngôn không nghĩ tới Hứa Tình Thâm lại nói như vậy, mặc áo dài trắng, người phụ nữ này như biến thành người khác. Hứa Ngôn cắn môi, muốn đứng dậy, lão vùng vẫy nhưng không thể nào bò dậy nổi, Hứa Tình Thâm đè tay cô ta lại, “Nếu không chịu mổ tôi có thể báo cho cha mẹ cô.”

“Không cần…”

“Hứa tiểu thư, Tưởng tiên sinh đã lên tiếng, ngài ấy nói mổ cho cô, không cần lo lắng tiền thuốc thang.”

Húa Ngôn không nói gì, hai hộ sĩ bên cạnh nhìn nhau, Tưởng tiên sinh tự mình lên tiếng? Có quan hệ gì đây?

“Đúng thế, tiền thuốc thang cô không cần lo, cứ làm đi.” Hứa Tình Thâm nhìn mấy người đối diện, “Viện phí tôi sẽ trả.”

“Tưởng thiếu phu nhân, Tưởng tiên sinh nói…”

Hứa Tình Thâm nhìn lão Bạch, “Sau này đừng nói đến chuyện miễn viện phí, không hợp quy định, Hứa tiểu thư là bạn của tôi, phí tổn tôi bỏ, hiểu chưa?”

“Đã hiểu rồi.”

Hứa Tình Thâm vỗ vai cô ta, “Các người nhìn, nếu cô ta không chịu phối hợp thì gọi điện cho người nhà cô ta, phương thức liên hệ thì đòi ở chỗ lão Bạch.”

Vâng.

Hứa Ngôn há miệng thở dốc, hai tay Hứa Tình Thâm cho vào túi quần, bóng dáng nhỏ gầy nhanh chóng ra ngoài, cô đi tới như một cơn gió, đi ra cũng như một cơn gió.

Một lát sau lão Bạch trở lại văn phòng.

Tưởng Viễn Chu đứng cạnh cửa sổ, nghe thấy tiếng bước chân, anh đưa ly nước đến bên miệng, “Làm thỏa đáng rồi sao?”

“Đã xong rồi, ít nhiều cũng nhờ có Tưởng thiếu phu nhân ra mặt.”

“Anh đấy.” Tưởng Viễn Chu bật cười, xoay người nhìn anh ta, tay cầm cốc nước chỉ chỉ, “Sao lại không làm gì được một người phụ nữ chứ?”

“Tưởng tiên sinh, Hứa tiểu thư này thật bướng bỉnh, giống như con trâu, tôi cảm thấy… cô ta có một chút giống với Tưởng thiếu phu nhân.”

Tưởng Viễn Chu uống hớp nước, “Nói hươu nói vượn.”

“Thật sự.” Lão Bạch còn muốn kiên trì, “Ngài nói xem, lúc Tưởng thiếu phu nhân quật cường, có phải ngài cũng tức nghiến răng nghiến lợi hay không?”

Tưởng Viễn Chu để chiếc cốc đến bên cửa sổ, cả người dựa vào đằng sau, gương mặt nghiêm túc, “Cô ta ngang ngược khác hoàn toàn với Tình Thâm. Nếu chuyển này đổi lại là Tình Thâm, cô ấy đã ngoan ngoãn nằm lên bàn mổ rồi. Cô ấy sẽ không để cho bản thân bị thương, còn sự ngang ngược của mình chỉ áp dụng lên người khác, kể như hành hạ tôi. Nhưng cô ấy sẽ không hành hạ cơ thể của mình, làm như bản thân chịu khổ, cô ấy thông minh, khôn ngoan, cho nên cô ấy làm tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi.” Lão Bạch buồn cười, “Thì ra Tưởng thiếu phu nhân trong lòng ngài là người như vậy.”

“Cô ấy vốn là như vậy.” Tưởng Viễn Chu vẫn nhếch môi cười, “Từ nhỏ cô ấy đã hiểu, bày ra bộ dạng thương cảm, hoặc là tổn thương bản thân cũng vô dụng. Cô ấy biết tôi đau lòng cô ấy nhưng cô ấy sẽ không đối xử với mình như vậy, cô ấy có thói quen, đó là thói quen làm người khác đau lòng.”

Tưởng Viễn Chu vốn là như vậy, vừa nhắc tới Hứa Tình Thâm liền phấn chấn, trên đầu như mọc hoa.

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.

Hứa Tình Thâm đi vào, nhìn thấy người đàn ông đứng đối diện nhau, lão Bạch đang cười, Tưởng Viễn Chu cũng cười, lại nhìn nhau, như cười gì đó, cái quỷ gì vậy?

Cô đi vào, lão Bạch nhìn qua, nhanh chóng chào hỏi, “Tưởng thiếu phu nhân.”

“Đang nói gì mà vui vẻ như vậy.”

Lão Bạch ở bên cạnh Tưởng Viễn Chu nhanh chóng nhích ra, bước xa một đoạn mới nói, “Tưởng tiên sinh đang khen ngợi Tưởng thiếu phu nhân, nói ngài có thể làm cho ngài ấy tức đến nghiến răng nghiến lợi.”

“Đó là khen sao? Phải là hận đến nghiến răng nghiến lợi thì có.”

Lão Bạch không nói gì, Tưởng Viễn Chu liếc anh ta, “Không phải lúc nãy lão Bạch nói tính tình cái người Hứa Ngôn kia giống em, đều ngang ngược như nhau sao.”

Hứa Tình Thâm đi tới, đứng bên cạnh Tưởng Viễn Chu, đưa tay níu tay anh.

Lão Bạch cười gượng, “Tưởng thiếu phu nhân, tôi không có ý đó.”

“Lão Bạch, tôi nghe nói lúc nãy anh còn ôm Hứa Ngôn?”

“Sao?” Lão Bạch mơ hồ, “Không thể nào.”

“Người là anh ôm lên bàn mổ, còn nói không?”

Lão Bạch xua xua tay, “Tưởng thiếu phu nhân hiểu nhầm, đó là Hứa tiểu thư đau không đứng vững, là cô ta ngã vào người tôi.”

“Nhưng bên ngoài không nói như vậy.”

Tưởng Viễn Chu như đổ thêm dầu, “Lão Bạch, anh xong rồi, anh sẽ bị Tô Lạp đánh chết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.