Vốn Lão Bạch còn cảm thấy chuyện này không có gì nhưng nghe Tưởng Viễn Chu nhắc nhở như vậy anh ta nghĩ mà sợ.
Anh ta và Tô Lạp vừa mới bắt đầu mà, tuyệt đối không thể bị bóp chết từ trong trứng nước được.
“Lúc đó còn có mấy người hộ sĩ nữa…”
“Không đúng, còn có cả bác sĩ.” Hứa Tình Thâm cắt ngang lời lão Bạch.
Anh ta há miệng thở dốc, “Tưởng thiếu phu nhân, người là do ngài giới thiệu, nhất định ngài cũng hy vọng chúng tôi thành đôi đúng không?”
“Tôi hy vọng nhưng có ai đảm bảo được Tô Lạp sẽ không tạo kinh hỉ cho anh mà chạy đến Tinh cảng chứ? Nhỡ may có ai đó thổi gió bên tai cô ấy chứ…”
Lão Bạch nghe xong trong lòng từ từ trầm tĩnh lại, anh ta nhanh chóng nói, “Lo lắng dư thừa rồi, Tô Lạp còn phải đi làm, sẽ không vô cớ mà chạy tới Tinh cảng.”
Vừa dứt lời điện thoại trong túi lão Bạch vang lên, Tưởng Viễn Chu nghe tiếng chuông nhịn không được chế nhạo, “Tám phần là bạn gái gọi tới.”
“Làm sao ngài biết?”
“Tiếng chuông khác nhau, nghe mà xem, thật là đáng yêu…”
Lão Bạch xoay người, Tưởng Viễn Chu nói đúng, tiếng chuông này anh ta cố ý đặt riêng cho Tô Lạp, anh ta không dám chậm trễ, nhanh chóng nghe máy, “Alo, Tô Lạp.”
Hứa Tình Thâm nhìn sắc mặt lão Bạch, không biết anh ta nghe được gì hình như bị dọa sợ, “Em, em, em… đang tới Tinh cảng sao? Em đang ở đâu?”
Thật sự trùng hợp như vậy sao? Hứa Tình Thâm nhìn Tưởng Viễn Chu, lão BAchj vội vàng hỏi qua điện thoại, “Hiện tại em đang ở đâu?”
“Ông chủ bảo em ra ngoài làm việc một chuyến, đúng lúc em đi qua Tinh cảng, mang theo một ít thức ăn cho anh.”
“Sao?”
“Em sắp tới rồi, đến Tinh cảng rồi nói.”
Lão Bạch vội vàng ngăn cản cô ấy, “Trong bệnh viện có nhiều vi khuẩn, em đừng vào, hiện tại anh ra cổng ngay…”
Hứa Tình Thâm nhìn lão Bạch sốt ruột cất điện thoại, “Ôi, ai vừa nói Tô Lạp sẽ không vô duyên vô cớ chạy tới Tinh cảng đây?”
“Tưởng thiếu phu nhân, hiện tại tôi cần ra ngoài một chút…”
“Lão Bạch.” Tưởng Viễn Chu thấy anh nhấc chân lên, dưới chân như khởi động tên lửa, “Tôi có chuyện quan trọng cần anh đi làm đấy.”
Chuyện quan trọng? Sao không nói sớm một chút chứ.
Lão Bạch gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, “Tưởng tiên sinh, mời nói.”
Tưởng Viễn Chu chỉ chỉ bàn làm việc, “Đi lấy văn kiện, không được làm thiếu bất cứ cái nào trong máy tính.”
Cái gì?
“Tưởng tiên sinh, Tô Lạp sắp tới bệnh viện rồi, tôi đi gặp cô ấy trước.”
“Việc của tôi còn gấp hơn…”
Hứa TìnhThâm không đành lòng nhìn, đã đùa lão Bạch tới mức này rồi, cô vung tay, “Đi đi , đi đi, đừng nghe Tưởng tiên sinh.”
Lão Bạch biết Hứa Tình Thâm có thể giữ được Tưởng Viễn Chu, gương mặt nở nụ cười, “Cảm ơn Tưởng thiếu phu nhân.”
“Nhưng mà…” Hứa Tình Thâm dừng lại, “Sau này anh còn dám nói có ai đó going tôi không hả?”
“Không dám, không dám, Tưởng thiếu phu nhân là độc nhất vô nhị.”
“Đi thôi.”
Lão Bạch nhanh như chớp chạy đi, Tưởng Viễn Chu dựa vào cửa sổ bật cười, “Nhìn anh ta khẩn trưng chưa kìa.”
“Vì để ý cho nên mới khẩn trương, thật ra lão Bạch rất ngây thơ, Tô Lạp tới Tinh cảng cũng sẽ không tới phòng cấp cứu, dù có đi bậy đi bạ thì phòng cấp cứu này bận rộn như vậy, ai còn có thể bát quái với cô ấy chứ?”
Đương nhiên Tưởng Viễn Chu hiểu được, anh cười cười, “Chỉ là lão Bạch không hiểu.”
Cửa bệnh viện.
Lão Bạch vội vã chạy ra ngoài, hai tay chống bên người, thở phì phò.
Một lát sau Tô Lạp đi tới, lão Bạch nhanh chóng tới đón.
Cô bước xuống xe, trong tay còn cầm hai cái hộp hình vuông, “Em mua thức ăn, cho anh đấy.”
“Cảm ơn.”
“Em còn tưởng anh không ở bệnh viện.”
Dáng người lão Bạch cao lớn chắn trước người Tô Lạp, vừa nhìn thấy cô khóe môi liền nhếch lên, “Tưởng tiên sinh muốn đến bệnh viện xử lý công việc, anh cũng tới luôn.”
“Đúng rồi.” Lão Bạch cho tay vào túi quần, từ trong đó lấy ra hai tấm thẻ màu đỏ đưa cho Tô Lạp, “Cho em.”
“Đây là cái gì?”
Lão Bạch đưa tấm thẻ nhét vào tay cô, “Là khách hàng đưa, hiếm khi Tưởng tiên sinh đưa cho nó anh, thật ra anh không dùng được.”
Tô Lạp giơ lên nhìn, trong mắt thoáng vẻ giật mình, thẻ tín dụng, mỗi tấm thẻ đều ghi giá trị 5000, “Cái này em không thể cầm được.”
“Cái này để ở chỗ anh cũng chỉ là một tấm thẻ, khách hàng đưa không ít, có mấy cái anh để trong túi cũng quên cho nên chưa bao giờ dùng.”
Tô Lạp muốn trả lại cho lão Bạch, “Anh có thể cho bác trai, bác gái, để cho hai bác mua một ít này nọ.”
“Đã đưa rồi, ngày hôm qua anh đã đưa mấy cái.”
Lão Bạch nhìn gương mặt Tô Lạp đỏ bừng, biết cô đang xấu hổ, “Em cũng thấy thường ngày anh rất bận, không có nhiều thời gian ở cùng em, nhưng anh thật sự rất muốn được chung sống với em, anh biết anh không giỏi ăn nói nhưng đã nghĩ muốn nói chuyện yêu đương với em. Em thích gì thì tự mình đi mua, hoặc là chờ đến tối anh không bân nữa thì anh sẽ đi cùng em…”
Lão Bạch này nói chuyện đủ thẳng thắn, mới bắt đầu mà đã chung sống với nhau, cuộc sống sau hôn nhân mỹ mãn, cái này mà cũng có thể nói ra.
Thấy cô không nói gì, lão Bạch cảm thấy chuyện này không được thỏa đáng, có phải anh không nên cứ đưa cho cô như vậy không?
“Đêm nay anh nói với Tưởng tiên sinh về sớm một chút, anh cùng em đi dạo phố, có được không?”
“Được.” Tô Lạp gật đầu.
Lão Bạch cẩn thận nhìn người phụ nữ trước mắt, Tô Lạp ngẩng đầu, thấy anh ta vẫn nhìn mình, cô nhanh chóng dời tầm mắt.
Lão Bạch cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng anh ta đã từng này tuổi rồi, sao nói chuyện yêu đương lại giống như người trẻ tuổi, trong ngực như có con nai chạy loạn.
Buổi chiều.
Nắng hôm nay thật đẹp, bầu trời trong xanh giống như tấm vải dệt bị phải trắng một nửa.
Hai tay Phó Lưu Âm đặt lên đùi, cô mở lòng bàn tay ra, nhìn thấy những tia nắng như đang nhảy nhót trong lòng bàn tay của mình, cô nâng tay phải lên, lại thấy ánh mặt trời lọt qua khe ngón tay của mình.
Giống như cô làm động tác này không hề mệt mỏi, cứ lặp đi lặp lại động tác này.
Mục Kình Sâm ngồi trên ghế lái, nhìn sang bên cạnh, anh không nói một lời mà chỉ giẫm lên chân ga.
Nhà họ Mục.
Mục phu nhân đang ngồi trên ghế sofa, hơi thất thần, không biết đang nghĩ cái gì.
Lăng Thì Ngâm ngồi bên cạnh Mục Thành Quân, tóc cô ta xõa vai, cảm thấy người khác đang nhìn mình, dù sao vết thương trên mặt còn chưa khỏi, cô ta lại không ra ngoài, những người nhìn thấy đều có thể đoán ra được chuyện gì.
Hai tay Mục Thành Quân nắm chặt, mặt không đổi sắc, “Lão Nhị bảo chúng ta chờ em ấy ở nhà, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tào quản gia ngồi phía đối diện, đưa mắt nhìn ra cửa, “Mục soái không nói rõ, chỉ nói là có chuyện rất quan trọng.”
Xe từ từ tiến vào nhà họ Mục, Mục Kình Sâm giẫm phanh sau đó đi xuống.
Anh lấy đồ từ phía sau cốp, Phó Lưu Âm cũng xuống theo.