Người đàn ông đi bên cạnh cô, ý bảo cô khoác tay mình, Phó Lưu Âm mặc chiếc váy liền màu trắng, dáng người cô nhỏ gầy, không hề có một vết sẹo, cho nên màu trắng càng khiến cho cô phơi bày ra được vẻ xinh đẹp cực hạn. Cô bước đi nhẹ nhàng, đi phía sau Mục Kình Sâm vào phòng khách.
“Mục soái đã tới.”
Mấy người trong phòng khách ngẩng đầu,Mục phu nhân nhìn con trai, lại nhìn cánh tay của con trai đang bị Phó Lưu Âm khoác lên.
Lăng Thì Ngâm nhìn, gương mặt không che giấu được giật mình.
Khóe mắt Mục Thành Quân nhếch lên, Phó Lưu Âm nhìn anh ta, cô lùi ra phía sau, Mục Kình Sâm nhanh chóng bắt được tay cô, kéo cô về phí trước. Mục Thành Quân nhìn cô chằm chằm, đôi mắt tối lại, Mục phu nhân đứng lại, “Mục Kình Sâm, con có ý gì đây”
Mục Kình Sâm đưa đồ cho Mục phu nhân, “Mẹ, đây là do Lưu Âm hiếu kính mẹ.”
Anh lại cầm mấy thứ khác để lên bàn, “Anh, chị dâu, đây là đưa cho hai người.”
Sắc mặt Lăng Thì Ngâm suýt nữa thì không thể khống chế, cô ta muốn đứng lên lại cố nén xuống không nhúc nhích.
“Mẹ, đây là Lưu Âm, là con dâu của mẹ.”
“Cái gì?” Mục phu nhân bị dọa nhảy dựng, “Đây là chuyện gì?”
“Con và cô ấy đã kết hôn rồi.”
Trong mắt Mục Thành Quân cũng lóe lên sự kinh ngạc, gương mặt nhăn lại, nhưng vẫn như cũ nhìn chằm chằm Phó Lưu Âm, “Lão Nhị, em đừng ní lung tung, không phải em không biết cô ta là ai.”
“Chuyện hôn nhân đại sự sao em có thể nói lung tung được chứ?”
Mục Kình Sâm lấy từ trong túi hai bản chứng nhận kết hôn, để lên trên bàn, Mục phu nhân nhìn anh một cách khó tin, “Chuyện khi nào vậy? Sao một chút mẹ cũng không biết?”
“Bọn con vừa từ Cục dân chính trở về.”
Lăng Thì Ngâm vươn tay ra, cầm một tờ giấy chứng nhận kết hôn, nhìn xem, biểu tình gương mặt càng kì quái, ánh mắt hung hăng nhìn Phó Lưu Âm, “Mục Kình Sâm, không phải cậu không biết anh trai tôi là bị anh trai co ta hại chết!”
“Đó là chuyện của anh trai cô và anh trai cô ấy.”
Lăng Thì Ngâm đứng lên, đến bên cạnh Mục phu nhân, đưa giấy chứng nhận kết hôn cho bà ấy xem, “Mẹ, anh trai co ta là Phó Kình Sênh, trên báo cũng đư tin người kia.”
Mục phu nhân nhìn Mục Thành Quân, Phó Kình Sênh sao?
Đó không phải là người tạo bố cục làm hại Mục Thành Quân bị…
Sắc mặt Mục phu nhân đại biến, Phó Lưu Âm đứng tại chỗ không nhúc nhích, Mục Kình Sâm giũa chặt cánh tay bà ấy, “Chuyện của anh trai cô ấy không liên quan gì tới cô ấy, hiện tại cô ấy là Mục thiếu phu nhân, con và cô ấy được pháp luật baor vệ.”
“Mục Kình Sâm, anh trai con bé và chúng ta…” Mục Phu nhân kích động chỉ vào Phó Lưu Âm, sau đó thu tay về, ánh mắt tập trung vào con trai, “Thành Quân, con nói một câu đi chứ…”
“Còn có thể nói gì chứ?” So với bọn họ thì Mục Thành Quân bình tĩnh hơn nhiều, “Lão Nhị biết chúng ta sẽ không đồng ý cho nên mới tiền trảm hậu tấu, hiện tại giấy chứng nhận kết hôn đã nhận rồi, mọi người có thể bắt bọn họ ly hôn sao?”
Mục Kình Sâm kéo tay Phó Lưu Âm, đi mấy bước ngồi vào chỗ của mình.
“Con nói, chuyện của Phó Kình Sênh không có một chút liên quan gì tới Lưu Âm, con cũng đã kết hôn mọi người cũng đừng thắc mắc nữa, không có chuyện ly hôn, mẹ, mong người tôn trọng lựa chọn của con.”
Mục phu nhân không nói nên lời, ngồi lại ghế sofa, trong tay bà ấy vẫn cầm giấy chứng nhận kết hôn.
Nhưng khẩu khí này Lăng Thì Ngâm nuốt không trôi, bọn đã từ lâu đã nhận định Lăng Thận bị người mưu sát, Phó Kình Sênh cũng đã nhận tội, nhưng mà em gái hắn lại gả vào nhà họ Mục, sau này còn ở cùng một mái nhà với cô ta.
Nhưng mà dù sao nhà họ Mục và Phó Kình Sênh cũng có thù oán, chuyện của Mục Thành Quân trước mặt Lăng Thì Ngâm nên Mục phu nhân cũng không tiện nói nhiều, nhưng hai đứa con trai đều hiểu.
Phó Lưu Âm nghiêm túc ngồi đó, cô càng không cần nói chuyện, vốn cô bị ép đến Cục dân chính, một chút quyền nói chuyện cũng không có.
“Mẹ, nếu đã như vây rồi thì cứ yên tâm đi.” Mục Thành Quân vẫn là người mở miệng trước, anh ta nhìn Phó Lưu Âm, “Chuyện của Phó Kình Sênh con cũng đã điều tra qua, người nhà hắn ta không hề biết chuyện, lão Nhị đã kết hôn, mẹ cũng đừng tức giận mà mệt người.”
Nhưng cho dù vậy cũng không thể tùy tiện tìm một người rồi kết hôn chứ?
Mục phu nhân chưa bao giờ nghe Mục Kình Sâm nói đến Phó Lưu Âm, Lăng Thì Ngâm ngồi lại bên cạnh Mục Thành Quân, không nghĩ đến người đàn ông này lại nói vậy, cô đẩy cánh tay Mục Thành Quan, “Thành Quân, anh đã quên chuyện đồng ý với em sao? Anh trai em anh ấy…”
“Nhà họ Lăng bên kia anh sẽ giúp em nhưng hiện tại nhà họ Mục xảy ra chuyện lớn như vậy trước hết chúng ta cứ làm theo di chúc đi. Hiện tại lão Nhị đã kết hôn, mẹ, có một số việc không thể để lâu, anh em ruột cũng phải rõ ràng, mẹ gọi luật sư tới đi.”
Mục phu nhân không nói lời nào, Phó Lưu Âm nhìn bà, lại không nhịn được nhìn xung quanh, thì ra là nhà họ Mục đại danh đỉnh đỉnh.
Lăng Thì Ngâm hơi kích động, mắt đỏ hoa, Mục Thành Quân nhìn cô ta, giữ chặt cánh tay cô ta, “Anh mang em lên lầu trước.”
“Em không đi.”
Mục Thành Quân ôm vai cô ta, “Đừng như vậy, trong nhà có chuyện này đương nhiên là chuyện tốt.”
“Tốt cái gì chứ?”
Lăng Thì Ngâm nghẹn ngào, “Anh trai em, anh trai em chết vô ích rồi.”
Mục Thành Quân ôm lấy cô ta, kéo cô ta đi, một bên dỗ dành cô ta, “Lên lầu trước đã, đừng như vậy ở trước mặt ẹm, ngoan nào.”
Hai người đi lên lầu, Mục phu nhân nhìn Phó Lưu Âm ở bên cạnh, “Vì sao cô lại kết hôn với Kình Sâm?”
Cô nên trả lời như thế nào đây?
Vốn cô không tự nguyện, nhưng nhất định Phó Lưu Âm không thể nói như vậy, Mục Kình Sâm ở bên cạnh trả lời thay, “Mẹ, là hai người yêu nhau.”
Lăng Thì Ngâm bị Mục Thành Quân đẩy vào phòng, cô ta cắn chặt môi chỉ ra bên ngoài, “Em hận không thể xé xác cô ta ra.”
“Sau này còn cơ hội.”
“Có ý gì?”
Mục Thành Quân dựa vào cánh cửa, đôi mặt hẹp dài đầy nhu tình, bỗng nhiên trở nên hung ác làm cho người ta sợ hãi, “Trước kia anh đã tìm cô ta tính sổ chẳng qua lão Nhị vẫn giấu cô ta ở sân huấn luyện, lần này thì tốt rồi, cô ta đã ra ngoài.”
Lăng Thì Ngâm giơ tay lên lau nước mắt, “Thành Quân, anh có ý gì?”
“Anh thật sự để cho cô ta ở cùng một mái nhà với chúng ta không?”
Mục Thành Quân cười lạnh, “Không tốt sao? Không phải em muốn báo thù sao?”
Lăng Thì Ngâm nắm chặt nắm đấm, “Đương nhiên là muốn.”
“Hiện tại nên thu hồi cảm xúc của mình đi, nhà họ Mục có quy củ, vợ chồng mới cưới phải ở nhà ít nhất hơn nửa năm, chỉ là từ trước tới nay lão Nhị luôn không nghe lời, ba mẹ đã nói đương nhiên chú ấy sẽ không nghe, nhưng hiện tại chú ấy đã cưới Phó Lưu Âm, quy củ đương nhiên không thể bỏ.” Mục Thành Quân tiến lên, dùng bàn tay lau nước mắt cho cô ta.
“Anh biết em phải chịu ủy khuất, ngoan nào, trước thu liễm một chút, sau này còn có cơ hội.”
Lăng Thì Ngâm gật đầu, “Được, tất cả em nghe anh.”
Hai người đi xuống lầu, mấy người vẫn còn ngồi trong phòng khách, đôi mắt Lăng Thì Ngâm hồng hồng, cô ta đến trước mặt Tào quản gia hỏi, “Phân phó người hầu làm một bàn đồ ăn đi.”
Vâng.
Cô ta đến bên cạnh Mục phu nhân rồi ngồi xuống, sau khi ngồi vào chỗ của mình liền nói: “Mẹ, nếu chuyện này đã như vậy thì đừng nghĩ nhiều nữa.”
“Đầu mẹ rất đau.”
“Con lên lầu với mẹ, gần đây mẹ ngủ không được ngon.”
“Được.”
Mục Thành Quân lấy thuốc ra, đợi Lăng Thì Ngâm và Mục phu nhân lên lầu, lúc này Mục Kình Sâm mới mở miệng nói, “Anh, chuyện trước kia coi như xong rồi.”
Đôi mắt Mục Thành Quân không có một chút ánh sáng, anh ta nhìn Phó Lưu Âm, cũng không làm động tác gì mang tính xâm chiếm nhưng ánh mắt như vậy làm cho Phó Lưu Âm cảm thấy không yên lòng.