Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 326: Chương 326: chương 233 -3: tiếp




“Lão Nhị, cô ấy đã là vợ của em, đương nhiên anh sẽ cho em mặt mũi, huống hồ… anh trai cô ấy đã nhận tội, chuyện này anh sẽ cho qua.”

“Được.”

Bệnh viện Tinh cảng.

Hứa Ngôn đã làm xong phẫu thuật, Hứa Tình Thâm đi vào phòng bệnh, đúng lúc có một hộ sĩ ra ngoài.

“Tưởng thiếu phu nhân.”

“Cô ta như thế nào?”

“Chỉ là một cuộc phẫu thuật nhỏ, tất cả đều rất tốt..”

Hứa Tình Thâm nhếch môi, “Vậy là tốt rồi.”

Cô nhấc chân rời đi, hộ sĩ kia nhớ đến chuyện gì liền vội vàng gọi cô lại, “Tưởng thiếu phu nhân, tiền thuốc men của Hứa tiểu thư đã trả.”

“Là ai trả?”

“Là cô ta.”

Hứa Tình Thâm nhướn mày, hộ sĩ tiếp tục nói, “Trước khi phẫu thuật cô ta đã trả tiền.”

“Được.”

Hứa Tình Thâm đi thẳng vào trong, Hứa Ngôn nằm trên giường bệnh, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cả người nhìn cực kì suy yếu, nhìn thấy Hứa Tình Thâm tới, cô ta há miệng thở dốc, “Tưởng thiếu phu nhân.”

“Thấy khỏe hơn chưa?”

“Đã tốt hơn nhiều rồi.”

Hứa Tình Thâm nhìn xung quanh, phòng bệnh thông thường, bên trái và bên phái giường của Hứa Ngôn còn có giường bệnh khác, “Ở Đông thành này cô còn người thân không?”

“Không có.”

“Ở nơi lạ nước lạ cái như thế này sao cô lại nghĩ đến chuyện đến Đông thành này?”

Hứa Ngôn mấp máy môi, “Muốn đến kiếm tiền.”

“Tiền thuốc không phải đã nói cô không cần quan tâm sao?”

“Như vậy thì như thế nào, tôi cũng không thể dùng tiền của các người.”

Hứa Tình Thâm từ trên cao nhìn người phụ nữ nằm trên giường bệnh, “Cô không làm việc, tiền thuốc thang cũng đã trả rồi, trong người còn tiền nữa sao? Làm sao mà cô sống được?”

Hứa Ngôn im lặng không nói, một lúc sau mới trả lời, “Tôi vẫn còn tiền.”

Không muốn bị tổn thương đến lòng tự trọng.

Cô gật đầu, “Nếu đã như vậy sau này cô cần gì thì đến tìm tôi.”

Hứa Tình Thâm rời đi thầm nghĩ chắc không liên quan gì đến lòng tự trọng đâu. Trên người Hứa Ngôn không còn nhiều tiền, nhưng cô ta đã trả tiền thuốc rồi chứng tỏ một chút tiền vẫn có thể chi ra.

Nhưng ban đầu tại sao kiên quyết không chịu giải phẫu?

Dù không có tiền nhưng vẫn muốn đê Tưởng Viễn Chu biết cô ta không có tiền sao?

Nghe Hứa Tình Thâm nói sẽ bỏ ra tiền thuốc thang, cô ta lại vội vã trả tiền, là muốn chứng minh cô ta có chí không nhỏ sao?

Hứa Tình Thâm không muốn quan tâm trong lòng Hứa Ngôn nghĩ gì, cô chỉ càn ra mặt một chút là được, biết Hứa Ngôn khó khăn, cô nói sẽ giúp cô ta, nếu Hứa Ngôn không chịu cảm kích cô còn phải ép buộc sao?

Màn đêm buông xuống, một chút ánh sáng cũng bị che đi, màn đêm bao phủ, Phó Lưu Âm ngồi trước bàn ăn, nhìn chén rượu đỏ trong tay.

Chỗ ngồi của Mục Triêu Dương bị bỏ không, Mục Thành Quân gắp thức ăn cho Lăng Thì Ngâm, không khí dịu đi không ít.

“Kình Sâm, ngày mại luật sư Hạ sẽ tới.”

“Vâng.”

Mục Phu nhân nhìn Phó Lưu Âm, gương mặt không hề cảm thấy vui vẻ, “Mẹ đã bảo quản gia sắp xếp lại phòng ngủ cho các con, sau này các con ở lại đi.”

Trong lòng Phó Lưu Âm hồi hộp, ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt của Mục Thành Quân.

“Mẹ, chúng con không dự định ở lại đây.” Mục Kình Sâm buông đũa xuống, “Con có chỗ ở riêng của mình.”

“Con còn phòng ở, chẳng lẽ vợ chồng Thành Quân không có?” Gương mặt Mục phu nhân đầy nghiêm túc, “Vì sao bọn nó lại phải ở lại đây?”

“Mẹ không biết rất bất tiện sao?”

Mục phu nhân cúi đầu, “Con đã lập gia đình, có nhiều chuyện phải tuân thủ, nhà họ Mục lớn như vậy còn để đây, cuối cùng chúng ta vẫn là người một nhà. Nếu anh trai con cũng giống con cũng mang Thì Ngâm ra ngoài, không phải các con sẽ bỏ mặc một mình mẹ ở đây sao?”

“Mẹ, đừng nói như vậy.” Lăng Thì Ngâm vội vàng an ủi bà, “Chúng con sẽ không đi, trong nhà vừa xảy ra chuyện lớn như vậy…”

“Cô gọi là Phó Lưu Âm đúng không?

Phó Lưu Âm nghe thấy tên mình, ngẩng đầu lên, vâng ạ.

“Cô thấy chuyện này như thế nào?”

Ánh mắt cô nhìn thẳng, thấy gương mặt Lăng Thì Ngâm bầm tím, cô rất muốn nghĩ ai ra tay vậy? Ai lại dám làm việc này?

Lăng Thì Ngâm không nói gì mà nhìn Mục Kình Sâm, Mục phu nhân nói thẳng, “Nếu con không đồng ý thì chuyện di chúc để sau đi.”

Mục Kình Sâm dựa người ra sau, biết được trong lòng Mục phu nhân đang băn khoăn chuyện gì, “Không phải ở nhà thôi sao? Có thể.”

Phó Lưu Âm ngồi bên cạnh nghe hai người nói chuyện, hiện tại cô cũng hiểu rõ ròi, Mục Kình Sâm khẩn trương kết hôn thì ra liên quan đến di sản.

Sau khi Hứa Tình Thâm tan tầm liền tới văn phòng tìm Tưởng Viễn Chu, lúc đẩy cửa vào đúng lúc thấy lão Bạch ra ngoài.

“Lão Bạch đi đâu vậy?”

“Tưởng thiếu phu nhân, tôi đến giờ tan tầm rồi.”

Hứa Tình Thâm cười nói, “Anh còn có quy định thời gian tan tầm sao?”

“Tôi đã xin phép Tưởng tiên sinh rồi, hôm nay tôi đi trước, tôi đi đón Tô Lạp.”

“Xem ra tiến hành rất thuận lợi.”

Lão Bạch cảm thấy hơi xấu hổ, “Vâng, khá tốt.”

Tưởng Viễn Chu ngồi trên ghế làm việc, một tay chống má, anh nhìn vẻ mặt khó xử của lão Bạch, quả thật không thể nhìn được nữa rồi, “Lão Bạch, từ chỗ nào anh nhìn được các người rất thuận lời vậy??”

“Tôi hẹn cô ấy ăn cơm, cô ấy đã đồng ý rồi.”

“Vốn cô ấy là người cuồng ăn uống, ăn là thứ nhất, nếu muốn thử xem cô ấy có cảm giác với anh hay không, anh phải hẹn cô ấy đi thuê phòng mới biết được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.