Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 327: Chương 327: chương 234




chương 234: Không ôm! Vợ tôi quản nghiêm

bỗng nhiên lão Bạch dừng chân, giường như hiểu được lời của Tưởng Viễn Chu, “Tưởng tiên sinh, cái này không được đâu, Tô Lạp rất giữ mình.”

“Cô ấy giữ mình gặp phải người cũng giữ mình như anh vậy mối quan hệ của các người mãi mãi cũng không thể đột phá được.”

Hứa Tình Thâm nghe không nổi nữa nhanh chóng chen lời vào, “Lão Bạch, đừng nghe anh ấy, lúc này các người mới quen nhau được mấy ngày, nếu anh dám nói ra yêu cầu đó, nhất định cô gái nhà người ta sẽ xoay người bỏ chạy mà không để ý tới anh nữa.”

Đúng vậy.

Lão Bạch cũng nghĩ như vậy, “Tưởng thiếu phu nhân nói phải.”

“Đúng cái gì mà đúng?” Tưởng Viễn Chu còn quấy thêm, “Đương nhiên đó là suy nghĩ của phụ nữ, lão Bạch, anh nên nghe lời tôi, tôi là đàn ông.”

Bất quá lão Bạch nghĩ lại lời của Tưởng Viễn Chu, hình như anh nói cũng có đạo lý, dù sao ngày đầu tiên gặp Hứa Tình Thâm anh cũng ăn cô luôn. Sau này cứ vậy càng ăn mạnh mẽ hơn, đổi lại Hứa Tình Thâm không có lực chống đỡ, nhìn mà em, hiện tại rất tốt đấy thôi!

Hứa Tình Thâm nhịn cười, nhưng mà nhịn không được, chỉ có thể cười ra tiếng, “Lão Bạch, anh định làm như vậy phải không?”

“Không, không có…” Lão Bạch vội vàng xua tay.

“anh yêu đương với người ta không phải là để đi đến hết cuộc đời sao? Cuộc sống sau này vợ và con cái chính là lò sưởi đầu giường đấy.”

Lão Bạch lại lắc đầu, “Tưởng tiên sinh, ngại đừng hại tôi mà, tôi không dễ mới gặp được một người, tôi cũng không thể dọa cô ấy sợ hãi được.”

Anh ta nhìn đồng hồ, không đi sẽ muộn mất, “Tưởng tiên sinh, Tưởng thiêu phu nhân, gặp lại sau.”

Tưởng Viễn Chu nắm chặt tay, lão Bach đã chạy ra cửa, giọng nói của Tưởng Viễn Chu vang lên sau lưng anh ta, “Lão Bạch, tôi còn có chuyện để anh làm đấy.”

Lão Bạch nhanh chóng kéo cửa ra ngoài, “Tưởng tiên sinh, bỗng nhiên tai tôi không tốt, không nghe thấy gì hết…”

Anh ta ra ngoài cửa, tiếng đóng cửa truyền đến lỗ tai Hứa Tình Thâm, lão Bạch đẩy khe cửa, “Tưởng tiên sinh, cảm ơn kinh nghiệm của ngài, nhưng mà tôi lựa chọn nghe lời Tưởng thiếu phu nhân.”

Kinh nghiệm sao?

Tưởng Viễn Chu giơ tay lên chỉ chỉ, lão Bạch khẩn trương đóng cửa, chạy tóe khói.

Đừng trước một vại dấm lớn như vậy, nhỡ may bị đổ chẳng phải sẽ hun đến mức cả văn phòng đều là mùi dấm sao? Tưởng Viễn Chu dựa người ra đằng sau, tiếp lời Hứa Tình Thâm, “Em xem anh đối với em như thế nào, ở trong mắt lão Bạch lại thành kinh nghiệm rồi?”

“Em thấy lão Bạch không có ý này.” Hứa Tình Thâm đến bên cạnh Hứa Tình Thâm, “Anh nói, trước Vạn Dục Ninh, anh có mấy người phụ nữ vậy?”

Tưởng Viễn Chu bị dọa chảy mồ hôi lạnh, “Nói bậy bạ gì đó, Vạn Dục Ninh không phải là người phụ nữ của anh.”

“Đừng có chối, em nói trước cô ta cơ.”

“Không.” Tưởng Viễn Chu đầy tâm sự.

“Vậy sao?” Hứa Tình Thâm không nghĩ như vậy, anh có nhiều tật xấu lắm, “Không thể nào.”

“Sao lại không thể?” Sắc mặt Tưởng Viễn Chu đầy vô tội, hai mắt long lanh đầy vô tội, “Em không có chứng cớ.”

Hứa Tình Thâm vươn tay, Tưởng Viễn Chu nắm chặt cổ tay cô, kéo một cái, ôm cô ngồi lên chân mình, “Lúc anh ở cùng với em, anh rất trong sạch.”

“Anh nói…”

Tưởng Viễn Chu không muốn nhắc tới vấn đề này, nhỡ may nói xong Hứa Tình Thâm cảm thấy giống như thẩm vấn, nói không chừng sau đó sẽ nổi giận.

“Vẫn nên suy nghĩ chuyện của lão Bạch đi.” Tưởng Viễn Chu khẩn trương dời đề tài.

“Không phải lão Bạch rất tốt sao?”

Tưởng Viễn Chu ôm eo cô, “Tốt chỗ nào chứ? Nhỡ may không được vậy chẳng phải sẽ đợi đến năm 40 sao?”

“Anh đang quan tâm anh ta hay là đang rủa anh ta vậy?”

Lão Bạch vội vàng rời khỏi bệnh viện, hắt hơi ba cái, cũng không biết ai đang nhắc anh ta, chắc là anh ta bị cảm rồi.

Nhà họ Mục.

Ăn cơm tối xong Mục phu nhân kèo Phó Lưu Âm và Mục Kình Sâm lên lầu.

Phòng đã thu dọn xong, phòng ngủ này vốn là của Mục Kình Sâm, Mục phu nhân đẩy cửa đi vào, người hầu trong nhà thật nhanh tay, bên trong bình hoa đã cắm hoa tươi, mùi hương thơm ngát, Mục phu nhân đi tới đóng cửa sổ lại.

“Vốn chuẩn bị cho các con một chút màu đỏ cho vui ve nhưng mà…”

“Mẹ, chúng con không cần.” Mục Kình Sâm đến trước giường, “Sáng mai con về sân huấn luyện, sẽ mang đồ đạc của con và Lưu Âm bên đó về.”

“Được.”

Nhà họ Mục rất lớn, Mục Thành Quân và Lăng Thì Ngâm ở lầu ba, Mục phu nhân rời đi thuận tiện đóng cửa lại.

Phó Lưu Âm đứng ở trong phòng, “Có phải anh không kết hôn thì không thể thừa kế di sản không?”

“Không khác mấy.”

“Anh hoàn toàn có thể tìm một người môn đăng hộ đối.”

Mục Kình Sâm cảm thấy phiền lòng, đưa mắt nhìn, khóe miệng nhếch lên, “Gấp cái gì, tôi cũng chưa nói sẽ sống cả đời với cô.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Người đàn ông kéo cô sang bên cạnh, “Tốt cái gì?”

“Mục soái, đây chính là nhà anh, anh chú ý một chút.”

Mục Kình Sâm đẩy vai cô làm cô ngã xuống giường, sau đó kéo hai tay cô lên, gắt gao đè lại, “Ở đâu tôi cũng không kiêng nể gì, ai dám nói không với tôi?”

“Tôi cảm thấy chúng ta cần phải thỏa thuận tốt điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

Phó Lưu Âm nhìn thẳng vào anh, “Anh bắt tôi kết hôn với anh tôi đã kết hôn, bảo tôi chuyển đến chỗ này tôi cũng chỉ có thể đồng ý, sau này anh muốn ly hôn anh không sợ tôi không chịu sao?”

“Không sợ, theo cô thì một tời giấy đăng kí kết hôn thì làm được gì tôi?”

Phó Lưu Âm vùng vẫy, Mục Kình Sâm nắm chặt cổ tay cô, “Cô nói thẳng đi, muốn nói điều kiện gì với tôi?”

“Chờ sau khi anh thừa kế di sản xong chúng ta sẽ ly hôn, tôi không cần tiền của anh.”

“Chỉ như vậy thôi?”

Phó Lưu Âm nhếch môi, “Đương nhiên là không, tôi có nhiều kẻ thù của anh trai tôi như vậy, tôi rời khỏi nh, tám phần mạng cũng không còn. Cho nên, chờ sau khi chúng ta ly hôn, nếu tôi còn ở Đông thành thì an toàn của tôi do anh quản.”

Lần đầu tiên Mục Kình Sênh cảm thấy người phụ nữ dưới thân mình, vẫn cảm thấy thú vị, “Nếu cô đã ly hôn với tôi, dựa vào đâu tôi còn quản sự an toàn của cô?”

“Ly hôn thì cũng là vợ trước, lại nói, đây là điều kiện giữa chúng ta!” Cô tức giận nhìn anh, “Không được phép cò kè mặc cả.”

“…”

Đây cũng là lần đầu tiên Mục Kình Sâm gặp một người dám dùng khẩu khí đó nói chuyện với mình, “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

“Không đồng ý cũng phải đồng ý, tôi sẽ làm cho anh gà bay chó sủa.”

“Nói xem một chút, gà bay chó sủa như thế nào?”

Phó Lưu Âm đã suy nghĩ kĩ, “Hiện tại chúng ta là người một nhà, tôi là người anh lựa chọn, nếu anh không đồng ý với tôi, mỗi ngày tôi đều quậy nhà họ Mục, khóc lóc om sòm, hoặc là làm khó xử người hầu, nếu không được mỗi ngày tôi sẽ tìm Lăng Thì Ngâm cãi nhau, đánh nhau.”

Mục Kình Sâm à một tiếng, “Cô dám phát tác tính tình sao?”

“Nếu anh muốn tôi nghe lời vậy cũng được thôi, anh đồng ý với yêu cầu của tôi.”

“Được rồi, một năm sau sẽ nói chuyện ly hôn.”

Trong lòng Phó Lưu Âm hồi hộp, lâu vậy sao? “Không phải nói ngày mai luật sư sẽ qua sao?”

“Nếu cô đồng ý nghe lời thì gật đầu cho tôi, không cần cò kè mặc cả với tôi.”

Phó Lưu Âm muốn đẩy anh ta nhưng hai tay lại bị anh ấn ở trên đầu, căn bản không có cách nào nhúc nhích, “Được, một lời đã định.”

Buổi chiều.

Lăng Thì Ngâm ngồi trước bàn trang điểm tẩy trang, Mục Thành Quân tháo đồng hồ, không yên lòng, Lăng Thì Ngâm lau khóe mắt, đau vô cùng, mấy ngày nay cô ta không dám ra cửa, càng không dám về nhà, cô ta vốn tưởng rằng Mục phu nhân sẽ hỏi thăm một câu nhưng nhà họ Mục từ trên xuống dưới giống như ai cũng hiểu nên không ai chủ động hỏi han.

“Lão công, mẹ để Phó Lưu Âm ở lại đây, nhưng cô ta là em gái của Phó Kình Sênh, không phải cô ta cũng là người giết người không chớp mắt đấy chứ?”

Mục Thành Quân cười lạnh, “Cô ta có bản lãnh đó, lúc anh trai em nhốt cô ta hai năm cô ta đã ra tay từ lâu rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.