Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 328: Chương 328: chương 234 -2: Tiếp




Nghĩ đến Lăng Thận, trong lòng Lăng Thì Ngâm như bị xé rách, “Lão Nhị sẽ không giúp cô ta, em sẽ không để cho cô ta có ngày yên ổn.”

Mục Thành Quân đứng sau lưng cô ta, cúi người ôm cô ta vào lòng, ánh mắt nhìn vào gương chạm vào ánh mắt cô ta, “Được, hung hăng hành hạ cô ta, giày vò càng mạnh càng tốt.”

Hiện tại Phó Kình Sênh sắp nhận hình phạt, nhưng so với ngày đó Lăng Thận chết thảm, một chút trừng phạt đó của anh ta có đáng gì?

Nguyên nhân sự tình đều là do Phó Lưu Âm, đương nhiên Lăng Thì Ngâm sẽ không để cô được sống tốt.

Mục Thành Quân buông cô ta ra, xoay người đi ra ngoài, Lăng Thì Ngâm gỡ vòng cổ xuống, “Lão công, anh đi đâu?”

“Xuống lầu uống ly nước.”

“Không phải trong phòng có sao?”

Mục Thành Quân không thèm quay đầu lại, “Thuận tiện hút một điếu thuốc.”

Đồng hồ treo ngay giữa đường lên cầu thang, kim đồng hồ quay 10h, anh ta đi qua lầu hai, nghe thấy tiếng bước chân đi lên, Mục Thành Quân đưa mắt nhìn, người hầu đang bưng một chiếc khay, trên đó có hai chén bánh trôi đường đỏ.”

“Mục tiên sinh.”

“Trễ như vậy cô còn lên lầu làm gì?”

“Hôm nay là ngày Mục soái kết hôn, bọn họ còn chưa ăn đường đỏ…”

Mục Thành Quân lạnh lùng ngắt lời cô ta, “Muốn đưa đồ cũng phải nhìn thời gian, đã mấy giờ rồi hả? Đi xuống đi.”

“Cái này…” Người hầu nhìn sắc mặt Mục Thành Quân, nhanh chóng gật đầu, “Được.”

Anh ta nhìn người hầu đi xuống lầu, rất nhanh dưới lầu không có động tĩnh gì nữa.

Mục Thành Quân nhấc chân đi tới phòng Mục Kình Sâm, anh ta đi rất nhẹ, tới cửa nhìn thấy đang đóng chặt. Bên trong không hề có âm thanh truyền đến, nhưng tốt xấu gì hôm nay cũng là đêm tân hôn của cô, làm sao không có một chút âm thanh gì?

Trong phòng, đèn đã tắt, Phó Lưu Âm ngủ một bên, Mục Kình Sâm ôm cô từ đằng sau.

Người đàn ông nín thở, anh có thể xác định được bên ngoài có người nhưng Phó Lưu Âm thì không.

“Anh ôm tôi thật chặt.” Cô nhẹ giọng.

Mục Kình Sâm thò tay vào sau lưng cô, cô co người lại, “Anh làm gì vậy?”

Người đàn ông cởi khuy cài áo ngực của cô, anh duỗi một tay vào, nhưng mãi cởi không ra, cuối cùng không còn kiên nhẫn đẩy hết lên trên.

Anh đưa tay chạm vào ngực cô, Phó Lưu Âm cảm thấy tức giận, cô không biết tại sao Mục Kình Sâm lại có thói quen như vậy, mỗi lần đi ngủ đều như vậy.

Phó Lưu Âm muốn xoay người nhưng người đàn ông cứ ôm chặt cô không để cô động.

“Lưng tôi mỏi muốn chết rồi.”

“Tôi đã nói với cô, gần đây tôi không có tâm tình chạm vào cô.”

Phó Lưu Âm rụt vai, “Ai muốn anh đụng chứ?”

Hai người nói rất nhỏ, chỉ thì thầm bên tai, cho nên người ngoài không nghe được động tĩnh bên trong, Mục Thành Quân đưa tay chạm vào cánh cửa, không có một chút động tĩnh, ngón tay anh ta vuốt vẻ giống như đang vuốt lên làn da mềm mại của phụ nữ.

Trong đầu vẫn còn trí nhớ ngày đó, ngày Phó Lưu Âm suýt chút nữa bị anh ta lột sạch quần áo, da thịt nơi cổ mềm mại vô cùng, đến nay anh ta vẫn còn nhớ cảm giác đó.

Một lúc sau Mục Thành Quân mới rút tay về, bàn tay rời khỏi cánh cửa, sau đó xoay người rời đi.

Hôm sau.

Phó Lưu Âm bị tiếng đập cửa ở bên ngoài làm tỉnh, “Nhị thiếu phu nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong.”

Nhất thời cô không thích ứng kịp, đưa tay sờ bên cạnh, không còn bóng dáng của Mục Kình Sâm nữa.

Phó Lưu Âm ngồi dậy đi rửa mặt, may mắn đã chuẩn bị đủ cho cô, cô ra khỏi phòng đi xuống lầu, lúc đi tới cầu thang lại nhìn thấy Lăng Thì Ngâm cũng đang xuống.

Cô ta đứng ở chỗ rẽ chờ cô, Lăng Thì Ngâm thấp hơn cô một chút, Phó Lưu Âm nhìn cô ta, Lăng Thì Ngâm bày ra vẻ mặt không vui, “Nhìn cái gì?”

“Gương mặt đẹp thật.”

Lăng Thì Ngâm biết cô đang nói gì, cô ta giơ tay lên muốn che nhưng vết thương ở ngay trên mặt, mặc cho cô ta làm thế nào cũng không thể che được, “Phó Lưu Âm, cô nên gọi tôi một tiếng chị dâu mới đúng.”

Phó Lưu Âm nghe vậy liền đi tới, “Chị dâu sao?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?”

“À, suýt chút nữa thì quên, vận mệnh đúng là chọc người, không lâu trước đó… suýt chút nữa cô cũng phải gọi tôi là chị dâu đấy.”

Lăng Thì Ngâm nắm chặt tay, chóp mũi chua xót, “Cô trả lại mạng cho anh tôi.”

“Tôi cũng không giết anh ta, dựa vào đâu đòi tôi trả cho cô?”

Phó Lưu Âm nhìn xuống cầu thang, “Đừng kích động như vậy, nếu bị người ta nhìn thấy thì không tốt, chúng ta vui vẻ xuống lầu đi thôi.”

Lăng Thì Ngâm nhìn Phó Lưu Âm nhấc chân rời đi, cô ta nắm chặt nắm đấm, Phó Lưu Âm bước xuống cầu thang, cô ta nhanh chóng đi theo.

Bàn tay cô ta từ từ nâng lên, Phó Lưu Âm không thèm quay đầu, “Chị dâu, tôi khuyên cô đừng làm gì sau lưng tôi, tôi vừa tới nhà họ Mục đã xảy ra chuyện, Kình Sâm sẽ không tha cho cô, cũng không tha cho mấy cái bậc thanh này rồi.”

Lăng Thì Ngâm cười lạnh, “Khó có được chú ấy khẩn trương vì cô như vậy.”

Hai người đi xuống lầu, Mục Thành Quân đi tới, Phó Lưu Âm nhìn anh ta liền cảm thấy sợ hãi, cô khẩn trương né tránh, sợ Mục Thành Quân đụng đến mình.

Bệnh viện Tinh cảng.

Hôm nay Hứa Tình Thâm ra ngoài trước Tưởng Viễn Chu 30ph, lúc xe chở Tưởng Viễn Chu chạy tới Tinh cảng thì đã 9h rồi.

Lão Bạch ngồi ở ghế phụ, miệng hát ca khúc, lái xe thường nhìn anh ta, không thể nói gì.

Tưởng Viễn Chu ngồi ở đằng sau nhắm mắt dưỡng thân, lái xe điều chỉnh radio, bên trong truyền đến giọng hát, “Em là tình nhân của anh, là người phụ nữ giống như một bông hồng…”

Người đàn ông ngồi ở ghế phụ miệng vui vẻ hát theo, “Nhiệt liệt hôn môi em, để cho đêm khuya trở nên vô tận…”

Gương mặt lái xe hoảng sợ, nếu không phải tay nghề cao thì tay lái đã run lên, anh ta nhìn Lão Bạch, má ơi, đây là lão Bạch sao?

Không đúng mà, trước kia anh ta không phải vậy.

Lão Bạch trước kia nghiêm túc thế nào chứ? Ngồi ở ghế phụ như tôn đại thần, thường nói một chút chuyện liên quan đến công việc, dù không có gì để nói cũng có thể dùng gương mặt lạnh lùng để nhìn thiên hạ, mà lúc này thì sao?

Giống cái gì vậy?

Đổi tính rồi hả?

Tưởng Viễn Chu cũng cảm thấy đau đầu, đưa tay đè đè huyệt thái dương, “Lão Bạch, tối qua anh*** rồi hả?”

Lão Bạch đang hát bị cắt ngang, ngẩn người, “Không.”

“Vậy anh đang hát cái gì vậy?”

“Lời bài hát như vậy mà.”

Tưởng Viễn Chu mở mắt nhìn anh ta, “Từ khi nào thì anh lại bắt đầu nghe mấy loại bài hát này?”

“Tô Lạp thích.”

“…”

Thật biết thưởng thức. Tưởng Viễn Chu ấn nút ngoài cửa xe, mở cửa xe ra một chút.

Lão Bạch nhìn ra bên ngoài, chợt nhìn thấy bóng dáng phía trước đi rất chậm, anh ta nhìn kĩ, “Tưởng tiên sinh, hình như là Hứa tiểu thư.”

“Sao?”

“Hứa Ngôn.”

Lái xe dừng xe, Tưởng Viễn Chu nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy Hứa Ngôn đang chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, “Không phải cô ta vừa mổ sao?”

“Vâng.” Lão Bạch suy nghĩ một chút liền nói, “Hôm nay mới được ba ngày, theo lý thuyết không thể xuất viện.”

“Vậy cô ta đang làm gì vậy?”

“Tưởng tiên sinh, tôi qua hỏi một chút.” Lão Bạch nói xong đẩy cửa đi xuống.

Hứa Ngôn cúi người, đi đường rất chậm, lão Bạch nhanh chóng đi tới trước mặt cô ta, “Sao lại thế này, bác sĩ cho cô xuất viện sao?”

Hứa Ngôn nghe thấy âm thanh, dọa nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn thấy lão Bach, “Là tự tôi muốn xuất viện.”

“Cô như vậy còn có thể đi sao?”

Hứa Ngôn thấy một chiếc xe đầu cách đó không xa, “Nói thật với anh tôi không có tiền, không thể ở nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.