Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 329: Chương 329: chương 234 -3: Tiếp




Lần này cô ta rất thành thật, thẳng thắn như nhận.

Sắc mặt lão Bạch lạnh xuống, “Ai bảo cô cứ đòi tự trả tiền, cô hà tất gì phải làm vậy?”

“Thật xin lỗi, là tôi không nên cậy mạnh, ý tốt của Tưởng tiên sinh bị tôi phụ lòng rồi.”

Lão Bạch muốn đỡ cô ta, sắc mặt Hứa NGôn rất khó coi, chắc là vụng trộm bác sĩ và hộ sĩ ra ngoài. Lão Bạch chưa kịp chạm vào cô ta thì thấy cô ta mềm nhũn ngã trên mặt đất.

“Hứa tiểu thư!”

Lão Bạch ngồi xổm xuống, Tưởng Viễn Chu cũng xuống xe, Hứa Ngôn muốn đứng dậy, Tưởng Viễn Chu đến bên cạnh, “Còn đứng đó làm gì? Nhanh bế cô ta vào bệnh viện.”

Lão Bạch nhìn xung quanh, Hứa Ngôn luôn miệng nói không cần, Tưởng Viễn Chu vẫn thấy anh ta đứng bất động, cảm thấy kì quái, “Có phải cần người ta đẩy giường bệnh tới hay không?” Anh nhìn bộ dạng này của lão Bạch liền hiểu.

Tưởng Viễn Chu ngồi xổm xuống, Hứa Ngôn nhìn anh, sắc mặt trắng như tờ giấy, “Tưởng tiên sinh.”

Lão Bạch không ôm chẳng lẽ còn muốn anh ôm sao? Đương nhiên là không thể, Tưởng Viễn Chu đứng dậy, ánh mắt Hứa Ngôn tối lại, Tưởng Viễn Chu vẫy tay với lái xe, lái xe nhanh chóng đi xuống.

Anh ta nhanh chóng đi tới bên cạnh, Tưởng Viễn Chu lùi ra sau, “Ôm cô ta vào đi.”

Vâng.

Lái xe ngồi xổm xuống bế Hứa Ngôn lên, lão Bạch và Tưởng Viễn Chu đứng bên cạnh nhìn, trong mắt Tưởng Viễn Chu đầy khinh bỉ, “Anh đừng nói với tôi anh không chịu là vì nam nữ thụ thụ bất thân đấy chứ?”

“Đúng là như vậy, Tưởng tiên sinh, đây chính là cửa lớn của Tinh cảng, loại chuyện này rất dễ bị truyền ra ngoài.”

“Vợ tôi quản chặt.”

Lão Bạch cũng không phản bác, suýt chút nữa anh ta đã thốt ra, Tưởng tiên sinh, nếu không ngài ôm đi? May mà anh ta không nói ra miệng, trong lòng lão Bạch thầm khen mình thông minh!

Đi tới phòng bệnh, Tưởng Viễn Chu nhìn xung quanh. “Sao không chọn phòng đơn?”

“Phí tổn là do cô ta trả, chắc là tiết kiệm tiền.”

Lái xe ôm Hứa Ngôn lên giường bệnh, hộ sĩ vội vã đi vào, nhìn thấy Hứa Ngôn xong cuối cùng cũng thả lỏng, “Cô làm tôi sợ muốn chết, cô đi đâu vậy hả?”

“Tôi… tôi đi toilet một chút.”

“Cô lừa ai vậy?: Hộ sĩ lau mồ hôi, thấy Tưởng Viễn Chu và lão Bạch liền khẩn trương chào hỏi. Hứa Ngôn kéo chăn lên, cười nhẹ, “Không phải tôi rất tốt sao?”

“Cô ta phải bao lâu nữa mới có thể xuất viện?”

“Phải qua mấy hôm nữa.”

Tưởng Viễn Chu gật đầu, Hứa Ngôn thấy hình như anh sắp rời đi, “Tưởng tiên sinh, tôi có thể nói chuyện với ngài một chút hay không?”

“Nói chuyện gì?”

Đôi môi Hứa Ngôn khô lại, gương mặt xấu hổ, nhưng đi thẳng vào vấn đề, “Tôi muốn hỏi mượn ngài chút tiền.”

“Ít hay nhiều?”

“Hai vạn.”

Tưởng Viễn Chu tiến lên, “Nói miễn tiền viện phí cho cô vì sao không cần? Còn giữ mặt mũi làm gì?”

“Ngài xem, tôi đã không thể không giữ mặt mũi mà mượn tiền của ngài.” Hứa Ngôn nắm chặt nắm tay, “Là chủ nhà cho thuê đưa tôi tới đây, nhưng lúc đó nhìn thấy tôi hơi dọa người, nhưng cách nhà trọ không xa còn có một bệnh viện khác. Thật ra tôi không muốn để các người nghĩ tôi cố ý muốn tới đây, lại càng không để các người nghĩ tôi đến Tinh cảng là muốn không phải mất tiền viện phí.”

“Cô nghĩ không muốn thật là nhiều.”

Hứa Ngôn rũ mắt, “Tôi cũng hy vọng là tôi nghĩ nhiều.”

“Vay tiền thì không thành vấn đề, tôi sẽ để lão Bạch mang tiền qua.”

“Cảm ơn Tưởng tiên sinh.”

Tưởng Viễn Chu nhìn xung quanh, giường bên cạnh có người nhà tới thăm, còn mang theo đứa bé, líu ra líu ríu ầm ĩ không ngừng.

“Đổi phòng bệnh khác cho cô được không?”

Hứa Ngôn cúi đầu, “Không cần đâu, nơi này rất tốt.”

“Tùy cô.” Tưởng Viễn Chu là người không thích nói nhiều, anh nhấc chân rời đi.

Xế chiều, Hứa Tình Thâm cũng tới, Hứa Ngôn không có người thân ở đây cho nên trước giường bệnh không có người đến.

Hứa Tình Thâm nhìn tủ đầu giường, nhìn thấy trên đó bày một giỏ trái cây, còn chưa mở ra, vừa thấy liền biết có người tới thăm.

Hứa Ngôn thấy cô đi vào nhanh chóng chào hỏi, “Tưởng thiếu phu nhân.”

“Thật ra không cần khách khí như vậy, hiện tại tôi là bác sĩ, cô cứ gọi tôi là bác sĩ Hứa là được.”

“Được, bác sĩ Hứa, ngài không cần thu xếp đến thăm tôi như vậy, tôi đã thêm phiền toái cho mọi người rồi.:

Hứa Tình Thâm ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, “Nói gì vậy, tôi cũng không giúp được cô cái gì.”

“Không, các người giúp tôi rất nhiều, Tưởng tiên sinh vừa bảo người ta đưa tôi hai vạn, là tôi mượn ngài ấy, ngại quá.”

“Tiền không đủ có thể nói với tôi.”

Hứa Ngôn gật đầu, “Buổi sáng Tưởng tiên sinh ở đây, bác sĩ không cho tôi xuất viện, tôi sợ viện phí mấy hôm trước không đủ cho nên đã mở miệng hỏi vay Tưởng tiên sinh.”

“Không sao, cô có khó khăn cứ nói, không cần phải vậy.”

Nói vậy sáng nay Tưởng Viễn Chu đã tới phòng bệnh thăm cô ta rồi hả?

Hứa Tình Thâm nhìn giỏ trái cây, cái này không cần nói cũng biết nhất định lão Bạch mang tiền tới rồi cầm theo. Cô ngồi một lúc dặn dò Hứa Ngôn nghỉ ngơi rồi mới rời đi.

Hứa Tình Thâm đến chỗ hộ sĩ, mọi người đều biết cô, “Tưởng thiếu phu nhân.”

“giường của Hứa Ngôn số 147, mời cho cô ấy một người chăm sóc, nói là Tưởng tiên sinh phân phó.”

“Được.”

Hộ sĩ nhớ kĩ, “Tưởng thiếu phu nhân, Hứa Ngôn đó là người thân sao?”

“Là bà con xa của Tưởng tiên sinh.” Hứa Tình Thâm nói xong liền rời đi.

Hộ sĩ nghe xong biết được, nếu là Tưởng tiên sinh phân phó thì phải mời được người chăm sóc thật tốt.

Buổi chiều, Hứa Ngôn được chăm sóc tận tình, người chăm sóc rót nước cho cô ta, cắt hoa quả, nói chuyện cùng, còn đỡ cô ta dậy, lo trên lo dưới, hầu hạ cô ta rất thỏa mãn.

Lúc đầu cô ta còn ngại, sau này nghe nói Tưởng Viễn Chu an bài nên yên tâm tiếp nhận. Lúc chập tối, Hứa Tình Thâm tan tầm liền tới văn phòng của Tưởng Viễn Chu.

Cô gõ cửa vài tiếng, bên trong truyền đến tiếng mời vào, cô không đẩy cửa mà cứ tiếp tục gõ.

Không bao lâu sau Tưởng Viễn Chu đi tới mở cửa ra, Hứa Tình Thâm dựa vào khung cửa, “Về nhà thôi.”

“Anh cũng xong việc rồi, đi thôi.” Tưởng Viễn Chu đi ra, tiện tay đóng cửa phòng lại.

“Em đi thăm Hứa Ngôn.”

Tưởng Viễn Chu liếc cô, “Cô ta có gì hay sao?”

“À… lời này của anh em không trả lời được.”

Hứa Tình Thâm kéo Tưởng Viễn Chu đến phòng bệnh, người chăm sóc lấy cơm tối, cô ta đang đỡ Hứa Ngôn dậy để cô ta ngồi.

Cô ta còn thân thiết đưa đũa vào tay Hứa Ngôn, “Hứa tiểu thư ăn đi, chỗ này còn có canh đấy.”

Hứa Ngôn thấy hai người tới, cười cười chào, “Tưởng tiên sinh, Tưởng thiếu phu nhân.”

“Sắc mặt tốt hơn nhiều rồi.”

Hứa Tình Thâm tiến lên, “Đồ ăn mua ở bên ngoài sao?”

“Vâng,’ Người chăm sóc gật đầu cười nói, “Tôi mua đồ hộp ở bên ngoài về.”

“Có cô ấy chăm sóc cô chúng tôi cũng yên tâm.”

Hứa Ngôn vẫn còn yếu ớt, nhưng ánh mắt đầy ý cười, “Cảm ơn Tưởng tiên sinh đã sắp xếp dì ấy tới đây, hôm nay từ trưa đến giờ cũng may có dì ấy.”

Tưởng Viễn Chu nhìn người chăm sóc kia, lắc đầu, “Tôi không sắp xếp.”

Hứa Tình Thâm ở bên cạnh làm bộ đụng vào tay anh.

Hứa Ngôn khó hiểu, “Nhưng dì nói là ngài an bài tới đây.”

“Lúc trước tôi có hỏi cô cần người chăm sóc hay không,là cô nói không cần.”

Hứa Ngôn nhìn Hứa Tình Thâm, Hứa Tình Thâm bất đắc dĩ cười, “Là tôi sắp xếp.”

Gương mặt lộ vẻ không vui, hai tay lay lay Tưởng Viễn Chu, “Em lấy danh nghĩ của anh an bài người chăm sóc, vì Hứa tiểu thư đã cứu anh cho nên muốn cô ấy nhớ ơn của anh, anh xem, mới nói anh đã để lộ rồi,”

Tưởng Viễn Chu hiểu ra, không thèm quan tâm người trước mặt, anh liền ôm co vào ngực, “Biết thay anh suy nghĩ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.