Hứa Tình Thâm nở nụ cười nhẹ, Hứa Ngôn cầm đũa nhưng cười không nổi.
Người chăm sóc này là Hứa Tình Thâm mời chuyện này không có gì nhưng có phải nói trùng hợp rồi không, rõ ràng Hứa Tình Thâm muốn Tưởng Viễn Chu biết đúng không?
Cuối cùng cô ta cũng hiểu, trách không được Tưởng Đông Đình luôn nhấn mạnh với cô ta nói Hứa Tình Thâm rất có tâm cơ, bảo cô ta phải đề phòng.
Hứa Ngôn nhai thức ăn nhưng vẫn miễn cưỡng cười: “Tưởng thiếu phu nhân thật chu đáp, cảm ơn.”
“Khách khí gì chứ? Cô xem cô không có người thân ở đây, không có ai chăm sóc thì không được rồi.” Hứa Tình Thâm nói vậy sau đó đẩy cánh tay Tưởng Viễn Chu: “Anh cũng thật là, hôm đó Hứa Ngôn nằm viện không phải anh không biết, người ta từ thôn vách núi đen theo anh đến đây sao không suy nghĩ xem bên cạnh người ta có ai hay không?”
Lúc ấy Tưởng Viễn Chu có nghĩ tới nhưng mà….
“Phòng bệnh có hộ sỹ sẽ không bỏ mặc cô ta.”
“Hộ sĩ có công việc của hộ sỹ không thể tỉ mỉ chăm sóc được tất cả.”
Tưởng Viễn Chu cảm thấy không có gì lớn để lưu ý: “Cũng không phải là em anh nhất định sẽ không suy nghĩ nhiều, hơn nữa còn bận như vậy đương nhiên sẽ quên.”
Hứa Ngôn ăn cơm mà cảm thấy nhạt như nước ốc.
“Tưởng thiếu phu nhân, các người đối với tôi rất tốt rồi.”
Tưởng Viễn Chu nhìn Hứa NGôn: “Anh thấy cô ta khôi phục không tệ lắm, chúng ta đi thôi.”
“Không vội.”
“Lão Bạch nói buổi chiều em có phẫu thuật, nhất định là mệt lắm.”
Hứa Tình Thâm nhếch môi cười: “Không sao, phẫu thuật nhỏ mà thôi.”
“Vậy lúc này chắc em cũng đói rồi.”
Hứa Tình Thâm nhìn anh, Hứa Ngôn khẩn trương nói: “Có người chăm sóc ở đây, tôi cũng tốt lắm rồi, Tưởng tiên sinh và Tưởng thiếu phu nhân không cần lo lắng, các người về nhanh đi.”
Lúc ra khỏi phòng bệnh, Tưởng Viễn Chu nhìn Hứa Tình Thâm bên cạnh: “Cô ta chỉ cùng bị bắt cóc với anh mà thôi cũng không xem là cứu mạng anh, chúng ta làm được đến vậy là không tệ lắm rồi, em không cần tốt quá với cô ta.”
“Ừ, em biết.”
Tưởng Viễn Chu giữ chặt tay cô, khóe miệng nhếch lên: “Nếu em cảm thấy không đủ vậy anh đây quan tâm cô ta nhiều hơn một chút…”
“Anh dám!”
Bên trong phòng bệnh.
Hứa Ngôn ăn cơm xong nằm trên giường bệnh, người chăm sóc nhanh tay thu dọn: “Nghe đối thoại vừa rồi thì ra cô đã cứu Tưởng tiên sinh?”
“Không tính là vậy.”
“Tưởng thiếu phu nhân thật tốt, không kiêu căng mà còn tỉ mỉ như vậy.”
Hứa Ngôn chỉ nằm mà không nói chuyện, giữa người với người luôn không công bằng như vậy sao? Hứa TìnhThâm leo lên ngọn cây biến thành phượng hoàng.
Vừa đến nhà thì Hứa Tình Thâm nhận được một cuộc điện thoại xa lạ.
Cô alo một tiếng thì bên kia truyền đến giọng nói của Phó Lưu Âm: “Chị dâu.”
“Âm Âm sao?”
“Chị dâu, là em.”
Hứa Tình Thâm nhếch môi: “Âm Âm, em đang ở đâu?”
Phó Lưu Âm ngập ngừng, “Chị dâu, ngày mai chị có rảnh không? Em muốn ăn một bữa cơm với chị, có một số chuyện không tiện nói qua điện thoại.”
“Được.” Hứa Tình Thâm hẹn xong địa điểm lại nói thêm mấy câu mới cúp máy.
Hôm sau
Phó Lưu Âm nghe thấy tiếng sột soạt truyền dến, cô dậy theo Mục Kình Sâm: “Hôm nay tôi muốn ra ngoài một chút.”
“Đi đâu?”
“Hẹn ăn cơm với chị dâu.”
Mục Kình Sâm cầm quấn áo mặc vào: “Cô muốn đi thì đi, không cần nói hết với tôi.”
“Anh sẽ bảo đảm an toàn cho tôi chứ?”
Mục Kình Sâm cúi người, đưa tay vỗ vỗ má cô: “Cô sợ chết như vậy sao?”
“Ai mà không sợ?” Phó Lưu Âm nắm lấy cổ tay anh: “Nếu tôi không sợ chết tôi đã sớm chống cự đòi ra ngoài rồi.”
“Chuyện như vậy không phải cô chưa từng làm.”
Phó Lưu Âm đang mặc áo ngủ trên người, cô ngồi dậy đẩy Mục Kình Sâm ra đổi thành hai chân quỳ trên chăn, giơ tay về phía người đàn ông.
Mục Kình Sâm nhìn cô: “Làm gì?”
“Tôi không có tiền.”
Người đàn ông kéo ngăn kéo rút một tấm thẻ đưa cho cô lại từ trong ví ra không ít tiền mặt đưa cho cô: “Đòi tiền thì nói hay lắm.”
“Mục soái thật hào phóng.”
“Xưng hô này của cô cũng nên đổi lại.”
Phó Lưu Âm nắm chặt tiền, Mục Kình Sâm nhìn đồng hồ: “Đứng lên đi, lát nữa đến giờ ăn cơm rồi.”
Trước bàn ăn nhà họ Mục, ngược lại không thấy Mục Thành Quân đâu.
Mục phu nhân thuận miệng hỏi: “Lão đại đâu?”
“Mẹ, ngày hôm qua Thành Quân bận rộn nên ngủ muộn.”
“Được rồi không cần ầm ĩ đến nó, để nó ngủ thêm đi.” Ăn xong bữa sáng Mục Kình Sâm liền ra ngoài.
Lăng Thì Ngâm và Mục phu nhân cùng nhau trò chuyện, Phó Lưu Âm dù ngồi cũng không chen lọt một câu, lại nói cô cũng không biết cách dỗ người ta vui vẻ nên đơn giản đứng dậy chuẩn bị lên lầu.
Đi tới lầu hai đúng lúc Mục Thành Quân từ trên lầu đi xuống, hai người suýt chút nữa thì đụng vào nhau.
Sắc mặt Phó Lưu Âm khẩn trương, cô đứng sang một bên, không nghĩ người đàn ông cũng di chuyển hướng giống cô.
Cô đi bên trái anh ta cũng sang trái, cô đi sang phải anh ta cũng đi sang phải.
Phó Lưu Âm xoay người muốn xuống lầu.
“Sợ tôi như vậy làm gì?” Mục Thành Quân cười lạnh.
Phó Lưu Âm nhìn phía sau: “Lăng Thì Ngâm ở dưới lầu.”
“Cô ấy ở dưới lầu thì sao?”
Phó Lưu Âm ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trước mặt không hề chớp mắt, anh ta vốn đã đứng trên bậc cầu thang cho nên từ góc độ đó nhìn cô giống như từ trên cao nhìn xuống.
“Chuyện trước kia tôi không nói một chữ với Lăng Thì Ngâm, anh cả, anh tha cho tôi một mạng đi, như vậy cũng được phải không?”
Mục Thành Quân đứng trên cầu thang, hai người cứ giằng co như vậy: “Tôi làm gì em hả? Sao lại muốn tôi tha cho em một mạng đây?”
“Anh hiểu ý của tôi, chuyện anh trai tôi anh có thể bỏ qua không?”
Sắc mặt Mục Thành Quân thay đổi, trong mắt lộ ra vẻ hung ác làm cho người ta sợ hãi: “Chuyện anh trai em đã làm em biết sao?” Vẻ mặt anh ta căng lên, giọng điệu như muốn gây sự.
“Không biết nhưng anh đối với tôi như vậy… tôi nghĩ trước kia anh trai tôi làm chuyện tổn thương anh, anh cả, hiện tại tôi đã là người nhà họ Mục, anh đừng so đo quá.”
Mục Thành Quân cười lạnh, đừng so đo quá?
Anh ta bước xuống một bước, hai người đứng đối diện với nhau, cả người hầu như dựa sát vào người Phó Lưu Âm, cô khẩn trương lùi về sau.
“Tôi cũng chưa nói không muốn so đo với em, em đừng sợ.”
Phó Lưu Âm dịch sang một bên, muốn cách xa anh ta, người đàn ông ngẩng đầu giơ tay nắm tay cô, cô sợ tới mức nổi da gà, Phó Lưu Âm cắn chặt răng: “Buông ra.”
“Em và lão Nhị ở quen chưa?”
“Rất tốt.” Phó Lưu Âm vùng vẫy, né tránh tay mình đang bị nắm lấy, cô không ở lại thêm giây phút nào nữa mà nhanh chóng rời đi.