Mục Thành Quân xoa xoa bàn tay, đầu ngón tay còn lưu lại cảm giác trên tay Phó Lưu Âm, không tệ.
Phó Lưu Âm trở lại phòng khóa trái lại, cô vào phòng thay quần áo, sau đó cầm đồ cần phải mang theo ra ngoài.
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, cô hỏi: “Ai vậy?”
“Âm Âm, là tôi.” Lăng Thì Ngâm ở bên ngoài trả lời, Phó Lưu Âm nghe xong muốn nôn, Lăng Thì Ngâm chắc phải hận không thể bóp chết cô mới đúng: “Có chuyện gì?”
“Âm Âm, chị muốn ra ngoài dạo phố, em đi không?”
“Không đi.” Phó Lưu Âm không thèm do dự mà cự tuyệt.
Lăng Thì Ngâm tiếp tục gõ cửa: “Em mở cửa trước đi.”
Phó Lưu Âm đi qua một tay kéo cửa, Lăng Thì Ngâm đứng ở ngoài cửa: “Mẹ lo chúng ta ở chung không tốt, dù sao cũng phải giả bộ cho bà xem, để bà yên tâm một chút.”
“Cố làm ra vẻ tôi làm không được.” Phó Lưu Âm một tay chống cửa nhìn người phụ nữ đứng đối diện: “Tôi đã hẹn với chị dâu của tôi rồi.”
“Chị dâu của cô?”
“Chẳng lẽ cô không biết? Hứa Tình Thâm đó.”
Sắc mặt Lăng Thì Ngâm thay đổi, Phó Lưu Âm đóng cửa lại.
Lúc ra ngoài Muc Kình Sâm đã an bài xe, Phó Lưu Âm lên xe rời đi, Lăng Thì Ngâm và Mục phu nhân đang ở ngoài sân phơi nắng.
“Vợ lão Nhị đâu?”
Lăng Thì Ngâm thu hồi tầm mắt: “Con không biết, lúc nãy con mới hẹn với em ý nhưng em ấy nói không rảnh.”
Mục phu nhân vỗ vỗ bàn tay cô ta: “Ủy khuất cho con rồi, nhưng mẹ nghĩ nếu Kình Sâm đã kết hôn trong nhà phải hòa thuận mới tốt. Mẹ biết rõ anh trai con… Thì Ngâm, con là người hiểu chuyện, mẹ đều thấy được.”
“Mẹ, nếu cô ấy đã gả cho lão Nhị vậy sau này chúng ta là người một nhà, lại nói dù sao chuyện đó cũng là do anh trai làm.”
Mục phu nhân gật đầu: “Con có thể nghĩ như vậy không thể nào tốt hơn.”
Phó Lưu Âm tới chỗ đã hẹn trước, Hứa Tình Thâm đã tới từ sớm, thấy cô đi vào liền vẫy tay.
Phó lưu Âm đi tới: “Chị dâu.”
“Nhanh ngồi đi.”
“Âm Âm, cuối cùng cũng nhìn thấy em, gần đây em sống có tốt không?”
Phó lưu Âm cầm một hộp kẹo cưới trong túi ra đưa cho cô: “Chị dâu, em kết hôn rồi.”
“Cái gì?” Hứa Tình Thâm chấn động, “Em kết hôn với ai?”
“Mục Kình Sâm.”
Hứa Tình Thâm nhìn hộp kẹo cưới màu đỏ: “Đột ngột quá.”
Phó lưu Âm cười nhẹ: “Hiện tại em sống ở nhà họ Mục.”
“Là nhà họ Mục mà Lăng Thì Ngâm gả tới sao?” mặc dù Hứa Tình Thâm biết được mối quan hệ trong đó nhưng vẫn luôn muốn xác nhận.
Vâng.
Hứa Tình Thâm nhíu mà: “Cái này…”
“Chị dâu, đó là cuộc sống của em.” Phó Lưu Âm chống cằm, “Chị chỉ cần biết hiện tại em rất tốt.”
“Vậy hiện tại em không ở sân huấn luyện nữa sao?”
Phó Lưu Âm lắc đầu: “Hiện tại em ở nhà họ Mục làm nhị thiếu phu nhân, nhất định không thể ở lại chỗ đó.”
“Như vậy cũng được, sau này chúng ta có thể gặp mặt nhiều hơn.”
Vâng.
Ăn cơm xong Hứa Tình Thâm và Phó Lưu Âm đi dạo, lúc xế chiều Mục Kình Sâm gọi điện thoại tới.
“Chị dâu, em phải về rồi, trong nhà còn có việc.”
“Được rồi.” Hứa Tình Thâm đưa cô đến bãi đậu xe, cô lấy chìa khóa ra, Phó lưu Âm nói: “Chị dâu, chị cũng phải về sao?”
“Chị đưa em về.”
“Không cần, một mình em không dám ra ngoài, anh ấy đã cho người lái xe đưa em qua, chị đừng lo lắng.”
Hứa Tình Thâm nghe xong cũng yên tâm không ít, cô thấy Phó Lưu Âm lên xe, Hứa TìnhThâm vẫy tay: “Hôm nào gặp lại.”
“Chị dâu, gặp lại.”
Hứa Tình Thâm cũng không thích đi dạo, cô leo lên xe cầm hộp kẹo cưới.
Nhất định Phó Lưu Âm có chuyện giấu cô, con bé vội vàng kết hôn như vậy không thể nào là tự nguyện, nhưng loại chuyện này người khác khó mà nói được, Hứa Tình Thâm nghĩ đến bản thân mình lúc đó rốt cuộc là có duyeenhay là nghiệt duyên, cái này phải xem số mạng từng người rồi.
Khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi một ngày, Hứa Tình Thâm trở về nhà chơi cũng bọn nhỏ, Tưởng Viễn Chu bước vào nhà ôm Duệ Duệ ngồi lên chân mình.
“Anh hẹn lão Bạch ăn cơm tối, bảo anh ta mang theo cả Tô Lạp nữa.”
“Cuối cùng anh cũng có thể gọi đúng tên Tô Lạp một lần.”
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống, một tay kia ôm lấy Lâm Lâm: “Tối này mang cả hai tiểu gia hỏa này tới luôn.”
“Được.”
Đắc Nguyệt lâu.
Mấy người hầu như đến cùng một lúc, Tưởng Viễn Chu bảo lão Bạch gọi đồ ăn, Hứa Tình Thâm ngẩng đầu nhìn thấy Tô Lạp đứng bên cạnh lão Bạch, lúc này đang giới thiệu món ăn cho cô.
“Còn có cả cá Squirrel…”
Tô Lạp cảm thấy hơi xấu hổ: “Để Tưởng tiên sinh và Tưởng thiếu phu nhân chọn đi.”
“Không sao.” Lão Bạch nhỏ giọng nói: “Hôm nay Tưởng tiên sinh làm chủ, ngài ấy nói ăn gì theo chúng ta chọn, lại nói thường ngày ăn gì cũng là anh chọn, anh biết khẩu vị của Tưởng tiên sinh.”
Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu ngồi đối diện yên lặng nhìn, Tô Lạp nhìn thực đơn, lão Bạch dựa gần, một tay cầm thực đơn một tay kia khoác lên ghế dựa đằng sau Tô Lạp.
“Còn hai món này nữa, hương vị rất ngon.”
“Tùy tiện chọn vài món đi, ăn cũng không hết mà.” Lời này đúng là Tô Lạp nói ra, lão Bạch vỗ vỗ vai cô: “Không cần để ý có ăn hết hay không, cứ gọi là được.”
Tô Lạp dời ánh mắt trở lại menu, bàn tay Lão Bạch để lên vai cô ấy, muốn ôm nhưng lại xấu hổ, do dự mấy lần vẫn chỉ dám đặt lên vai, Tưởng Viễn Chu ho nhẹ, lão Bạch sợ tới mức rụt tay, cả người ngồi nghiêm túc trở lại.
Tưởng Viễn Chu nhìn nhìn, lại đưa tay chỉ chỉ xuống dưới, Hứa Tình Thâm vội vàng ngăn ngón tay anh lại.
Tô Lạp gọi xong đồ ăn sau đó đưa menu cho lão Bạch.
Trong lúc chờ thức ăn được mang lên, Lâm Lâm và Duệ Duệ không thể ngồi yên đang ngồi chơi ở ghế sofa cách đó không xa. Phòng ăn rộng rãi, thoải mái không càn lo bọn nhỏ sẽ chạy loạn khắp nơi.
Hứa Tình Thâm là người giới thiệu, nếu chuyện lão Bạch và Tô Lạp thành cô cảm thấy công đức của mình thật vô hạn mà.
Lão Bạch hiện tại chỉ có con gái nhà người ta, trước kia theo Tưởng Viễn Chu ra ngoài đều lấy anh làm nhất, Tưởng Viễn Chu khoanh tay lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ mu bàn tay kia.
“Lát nữa trở về anh đi cùng em tới hiệu sách.” LAõ Bạch nói với Tô Lạp.
“Được ạ.” Tô Lạp nghe vậy hai mắt liền tỏa sáng: “Sách của thần tượng của em vừa mới đưa ra thị trường, còn có cả chữ kí, em còn chưa mua.”