Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 332: Chương 332: chương 235 -3




Hứa Tình Thâm nghe vậy liền hỏi: “Sách gì vậy?”

“Ngôn tình đó.”

Tưởng Viễn Chu lại gần Hứa Tình Thâm, nhỏ giọng nói bên tai cô :”Trách không được đến giờ mới có bạn trai, bên trong mấy cuốn ngôn tình đều là bạch mã hoàng tử.”

Hứa Tình Thâm nhún vai: “Em cũng thích ngôn tình, thích mấy tình tiết trong đó.”

“Vậy sao?” Tô Lạp cao hứng: “Tôi thích tình tiết ngược trong đó, mỗi lần nhìn nữ chính ngược chết nam chính đến chết đi sống lại là tôi cảm thấy vui vẻ.”

Lão Bạch cưng chiều nhìn Tô Lạp, Tưởng Viễn Chu dựa vào phía sau ghế: “Lão Bạch, nghe thấy không, cô ấy thích ngược.”

“Tôi cũng thế.” Hứa TìnhThâm tiếp lời: “BAát quá mỗi lần kết thúc tôi đều hy vọng tác giả có thể viết nội dung ngọt ngào một chút, nếu không thì trái tim này sẽ không chịu nổi.”

Tô Lạp cũng đồng tình gật đầu: “Cô thích xem của tác giả nào?”

“Tôi xem rất nhiều, chỉ cần hợp khẩu vị là được.”

“Vậy cô có xem ‘Không phụ thời gian không phụ em’ vừa mới tung ra thị trường không? Bên trong ngược muốn cheetsf, nữ chính là người đàn piano, tôi rất thích.”

Có đề tài chung, không khí bữa ăn cũng thân thiện không ít, Húa Tình Thâm nhớ kĩ tên tác phẩm này, “Hôm nào tôi cũng đi mua một cuốn.”

“Nhất định phải xem, cuốn này viết nhiều năm rồi, bất quá tác giả mới chinh sửa tung ra thị trường.”

Lão Bạch nhìn thấy cô hưng trí bừng bừng, trong mắt không che giấu được ý cười: “Em thích như vậy đợi chúng ta mua một xe về nhà.”

“Không cần, mua nhiều như vậy xem không hết…”

“Chỉ cần em thích là được.”

Tô Lạp nghe thế sắc mặt đột nhiên đỏ ửng, dù sao trong phòng ăn còn có người khác, cô muốn dời đề tài đi nhưng không biết phải nói gì: “Cái đó…. Là của tác giả Thánh Yêu, trên mạng cũng có…”

“Thánh Yêu?” lần này sắc mặt Tưởng Viễn Chu không biết phản ứng như thế nào: “Nghe tên chắc người đàn ông này không đơn giản.”

“Người ta là nữ mà.”

“Tôi còn tưởng là ông chú nào đó.”

Hứa Tình Thâm kéo tay Tưởng Viễn Chu: “Anh không xem nhất định sẽ không biết cái này.”

Người phục vụ nhanh chóng mang thức ăn lên, thức ăn được mang lên xong lão Bạch đứng dậy rót mấy cốc nước ép trái cây cho mọi người, Hứa Tình Thâm để Lâm Lâm và Duệ Duệ ngồi vào chỗ, lão Bạch rót một cốc nước chanh cho Hứa Tình Thâm: “Tưởng thiếu phu nhân, lần sau ngài cũng gọi cả Tống Giai đi, tôi muốn mời cô ấy bữa cơm.”

“Là muốn cảm ơn cô ấy giới thiệu Tô Lạp cho anh sao?”

Vâng.

Hứa Tình Thâm ngồi xuống ghế: “Được á lão Bạch, để báo đáp lại sau này nếu Tưởng tiên sinh nhà anh có cơn gió nào thổi tới (kiểu tin đồn á) anh phải nói trước cho tôi biết, dù sao anh cũng có số điện thoại của tôi.”

Lão Bạch không dám không đồng ý, bàn tay Tưởng Viễn Chu chồng nơi mép bàn, cả người dựa vào Hứa Tình Thâm :”Anh thì có tiếng gió gì chứ?”

“Anh sợ có quá nhiều người nhớ thương tới anh.”

“Vậy sao.”

Lão Bạch đối với tương lai sau này nhịn không được lệ rơi đầy mặt. Anh ta cầm đôi đũa trong tay gắp thức ăn cho Tô Lạp: “Ăn cái này đi, rất ngon.”

Trong bát của Tô Lạp nhanh chóng bị lấp đầy, cô xấu hổ cúi đầu: “Em tự gắp là được rồi, cũng không ăn hết nhiều như vậy.”

Một lát sau trong bát của cô ấy đã không còn gì nữa rồi.

Gặp mặt như vậy rất có ý nghĩa, lão Bạch phụ trách đưa Tô Lạp về, Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu đi xuống lầu.

Lái xe dừng xe ở trước cửa Đắc Nguyệt lâu, Tưởng Viễn Chu cho hai đứa bé ngồi vào ghế an toàn, xe từ từ rời đi, Hứa Tình Thâm như nghĩ tới điều gì, gương mặt không che giấu được ý cười.

Tưởng Viễn Chu cũng nhếch môi: “Cười cái gì?”

“Anh đang nghĩ giai đoạn đầu khi yêu có lẽ là tốt nhất nhỉ?”

“Anh đang nói bộ dạng đó của lão Bạch sao?”

Hứa Tình Thâm muốn xem trong đầu anh đang nghĩ gì, anh vẫn luôn nghĩ ra được một số ý tưởng: “Có nhiều người nói tình yêu cuối cùng sẽ trở thành tình thân, cho nên em vẫn cảm thấy một khi trở thành tình thân thì tính yêu sẽ ít đi có phải hay không?”

Tưởng Viễn Chu ôm cô vào ngực: “Giữa chúng ta đều luôn tồn tại tình yêu, dù 80 tuổi bên cạnh anh cũng chỉ có thể là em.”

“Vì sao không phải là 100 tuổi?” Hứa Tình Thâm ngẩng đàu nhìn anh.

“Vậy thì 100 tuổi, 200 tuổi cũng được.”

Hứa Tình Thâm bị chọc cười thành tiếng.

Ngày hôm sau Hứa Tình Thâm tới benh viện Tinh cảng, lúc vào thang máy nghe được mấy hộ sĩ đang thảo luận, chắc là tình tiết phim.

Hứa Tình Thâm ấn tầng trệt, qua gương thang máy thấy mấy người đang cầm một quyển sách, màu sắc sặc sỡ, không giống với sách liên quan tới công việc.

Lúc cửa thang máy mở ra cô đi thẳng ra ngoài, trải qua một đoạn đườn dài đều có thể nhìn thấy cuốn sách đã bị bóc vo.

Hứa Tình Thâm dừng chân: “Đó là gì vậy?”

Hộ sĩ nghe cô nói liền ngẩng đầu: “Bác sĩ Húa, đó là cửa trợ lý Tưởng tiên sinh đưa, ai cũng có một cuốn, đều là đồ tặng cho miễn phí.”

“Lão Bạch sao?”

“Vâng.” Hộ sĩ cầm một cuốn sách trên bàn đưa cho cô: “Đó là dành cho ngài.”

Hứa Tình Thâm cầm lấy, nhìn tên sách, lão Bạch thật là, quả nhiên mua một xe tặng người ta, đúng là yêu ai yêu cả đường đi đây mà.

Trở lại văn phòng, Hứa Tình Thâm để cuốn sách lên bàn làm việc.

Giữa trưa, lúc nghỉ ngơi, một số điện thoại gọi vào máy cô.

Cô thấy màn hình hiển thị là lão Bạch, Hứa Tình Thâm đến bên cửa sổ nhge máy: “Alo.”

Đầu dây bên kia nói nhỏ, rất cẩn thận, giống như đang cố gắng nói thật nhỏ: “Tưởng thiếu phu nhân.”

“LAõ Bạch, có chuyện gì sao?”

“Tôi thấy Hứa Ngôn ở ngoài cỏng bệnh viện.”

Hứa Tình Thâm à một tiếng: “Sau đó thì sao?”

“Tôi ngồi xe của Tưởng tiên sinh, tôi bảo lái xe dừng ở cửa bệnh viện.”

“Tưởng tiên sinh đâu?”

“Tưởng tiên sinh vẫn ở trong khách sạn, tôi giúp ngài ấy về lấy tư liệu.” LAõ Bạch nhớ rõ lời tối qua của Hứa Tình Thâm, “Hình Hứa Ngôn đang tới.”

“Có phải cô ta muốn xuất viện hay không?”

Lão Bạch nghe vậy chú ý chỗ Hứa NGôn đang đứng: “Có lẽ vậy, theo lý thuyết hôm nay có thể xuất viện rồi.”

“Khéo như vậy? Lúc nào cũng có thể gặp các người?”

“Tưởng thiếu phu nhân, tôi cầm đồ chuẩn bị rời đi, có muốn tiễn Hứa tiểu thư một đoạn không?”

Hứa Tình Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh lấy đồ cho Tưởng tiên sinh không sợ trì hoãn thời gian của anh ấy sao?”

“Cũng phải.”

“Cho nên cô ta muốn xuất viện thì để cho cô ta xuất viện là được.”

Lão Bạch chỉ chỉ lái xe, một bên bảo anh ta đi vào, gật đầu nói: “Được, tôi hiểu rồi.”

Lái xe nhấn ga, Hứa Ngôn nhận ra đó là xe của Tưởng Viễn Chu, vừa muốn tới chào hỏi cư nhiên chiếc xe kia không có ý đợi cô ta liền trực tiếp lái vào bệnh viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.