Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 333: Chương 333: Chương 236: Cậu có thể gọi cô ấy là Tưởng thiếu phu nhân hoặc là cô gái nhỏ hạnh phúc




Một tháng sau.

Hứa Tình Thâm ngồi trong xe, lão Bạch và Tưởng Viễn Chu đang nói chuyện: “Lão gia sẽ trực tiếp qua đây.”

Lâm Lâm và Duệ Duệ đang ngồi đằng sau, Hứa Tình Thâm đối với người em họ này của Tưởng Viễn Chu cũng không có ấn tượng tốt gì. Dù sao mấy lần tiếp xúc bọn họ đều không ưa nhau, thậm chí Tưởng Viễn Chu còn vì cô mà động tay động chân với cậu ta.

Nhưng hôm nay là ngày cậu ta kết hôn, bọn họ không thể không tới.

Tới nơi cửa hành hôn lễ, Tưởng Đông Đình tới sớm hơn bọn họ, hiện tại đang trò chuyện với mấy người bạn già, vừa ngẩng đầu lên cưới nói: “Lão Tưởng, Viễn Chu tới, chúng ta thấy ông là người hạnh phúc nhất, Viễn Chu không chỉ có sự nghiệp thành công mà vợ cậu ấy còn sinh cho ông một cháu trai, một cháu gái, thật là hạnh phúc mà.”

Người ngoài đều cho rằng Lâm Lâm và Duệ Duệ là sinh đôi, đều là ruột thịt của Tưởng Viễn Chu, nhưng vấn đề máu mủ này vẫn chưa rõ ràng cho nên Tưởng Viễn Chu càng không để cho ông ta một mình gần gũi với hai đứa bé.

Tưởng Viễn Chu mang theo Hứa Tình Thâm đi tới, hai người mỗi người ôm một đứa bé.

“Lão Tưởng, tôi qua đó chào hỏi một chút.”

“Ông là bề trên, nó phải tới đây mới đúng.”

“Bác Tiểu mạnh khỏe.”&“Không cần khách khí, Viễn Chu, đã lâu không gặp.”

Tưởng Đông Đình đứng bên cạnh, Tưởng Viễn Chu đang ôm Duệ Duệ, hôm nay bé mặc áo sơ mi, còn mang nơ, đôi mắt có hồn nhìn Tưởng Đông Đình, đột nhiên bé mở miệng gọi: “Ông nội.”

Trong lòng Tưởng Đông Đình mềm nhũn, “Duệ Duệ, cháu trai bảo bối của ông nội.”

Tưởng Viễn Chu thấy ông ta đưa tay ra, gương mặt đầy mong đợi nhưng Tưởng Viễn Chu lại để bé tránh đi, Hứa Tình Thâm ở bên cạnh xen vào: “Duệ Dueejt hấy ông nội vui không? Cho ông ôm một cái.”

Người đàn ông đứng tại chỗ, Tưởng Đông Đình đón lấy đứa bé, gương mặt tràn đầy kích động, dựa đầu vào đầu Duệ Duệ.

“Đây là tiểu công chúa sao? Thật là xinh đẹp.” Ông Tiêu thấy Lâm Lâm cũng nhịn không được muốn chọc cho bé cười.

“Vâng, đây là con gái của cháu.” Hứa Tình Thâm cười nói.

Người đàn ông này không hiểu nhiều về cô, chẳng qua nghe nói quan hệ giữa Tưởng Đông Đình và cô rất tệ, chính xác mà nói là Tưởng Đông Đình vẫn không chịu tiếp nhận Hứa Tình Thâm, nhưng nhìn hành động của Hứa Tình Thâm ngược lại cô có thể đảm đương được thân phận đó.

Tưởng Đông Đình vừa ôm Tưởng Viễn Chu liền tới ôm Duệ Duệ vào lồng, sau đó kéo tay Hứa Tình Thâm: “Phía trước có không ít bạn bè thân thích, chúng ta qua đó chào hỏi một chút.”

“Được.”

Hứa Tình Thâm đi theo Tưởng Viễn Chu ra ngoài, cô đi chậm lại: “Thật ra thì em rất sợ tham gia hôn lễ.”

“Tại sao?” Tưởng Viễn Chu dừng chân, Hứa Tình Thâm bước theo anh đi ra ngoài. Cô đi chầm chầm: “Thật ra thì em sợ tham gia mấy kiểu hôn lễ như vậy.”

“Tại sao?” Tưởng Viễn Chu dừng bước, lại đưa mắt nhìn cô: “Có phải bởi vì chúng ta còn chưa tổ chức?”

“Không phải vậy.” Hứa Tình Thâm đặt Lâm Lâm xuống đất, “Mỗi lần nhìn hôn lễ của người khác giống như sẽ có chuyện gì xảy ra, La Tĩnh này, Lăng Thì Ngâm này, không biết lần này sẽ như thế nào đây?”

“Cái này thì có gì mà phải sợ?” Tưởng Viễn Chu nhìn cô: “La Tĩnh và Lăng Thì Ngâm xảy ra chuyện đều là do anh làm, lại nói mấy thứ đó không phải là chuyện tốt sao?”

Lâm Lâm chạy qua trước mặt, Hứa Tình Thâm kéo tay người đàn ông :”Em với anh không qua chào hỏi sao, em đi qua xem sao.”

“Được.”

Hứa Tình Thâm mang theo hai đứa trẻ rời đi, Lâm Lâm rất thích mấy quả bóng này, hiện trường xảy ra hôn lễ bố tí hoa cả mắt, bé nhìn thấy bóng sẽ đưa tay đi vặt xuống.

Tưởng Viễn Chu đứng trong đám người đương nhiên sẽ có người nói chuyện với anh, anh vẫn nhìn chằm chằm vào vợ con, anh thật sự không thích mấy kiểu xã giao này, anh chỉ cảm thấy bình thường đứng một chỗ nhìn các con, như vậy cũng không tệ đâu.

Người đàn ông nghĩ vậy đôi môi không kìm được nhếch lên, có phải anh đã già rồi hay không? Còn có loại tâm trạng này.

“Tưởng tiên sinh, tôi mời ngài.”

Tưởng Viễn Chu lấy lại tinh thần, thấy đối phương nâng rượu, hai tay anh trống trơn, lúc này vừa đúng có người phục vụ đi tới, trên khay để mấy ly rượu: “ Tưởng tiên sinh.”

Người đàn ông liếc mắt nhìn: “Tôi không uống rượu, giúp tôi cầm một ly nước lọc qua đây.”

“Vâng.”

Người đàn ông vừa nói chuyện với Tưởng Viễn Chu nhướn mày, giọng nói của người phục vụ vang lên: “Tưởng tiên sinh, đồ uống của ngài.

Anh xoay người cầm cái ly trong tay cô ta, Tưởng Viễn Chu nhìn lướt qua, gương mặt có một chút kinh ngạc: “Hứa Ngôn? Sao cô lại ở chỗ này?”

“Tôi tới đây làm công.”

“Làm công?”

Hứa Ngôn cúi đầu: “bạn của tôi làm công ở quán rượu, tôi… tôi gấp gáp muốn tìm việc cho nên đã tới đây…”

“Cơ thể của cô chịu đựng được sao?”

“Không sao.”

Hứa Tình Thâm đứng đằng sau hai đứa bé nhìn bọn nhỏ đang chơi đùa trên đám cỏ, Tưởng Đông Đình đi tới, Hứa Tình Thâm nghe tiếng bước chân liền quay đầu nhìn, cô nhìn thấy Tưởng Đông Đình cũng nhìn thấy Tưởng Viễn Chu đang nói chuyện với người phục vụ.

Tưởng Đông Đình nhìn hai đứa bé cách đó không xa, miệng cất lên: “Bị hai đứa bé níu chân cuộc sống của cô còn tự do sao?”

“Đương nhiên là có.” Hứa Tình Thâm không chịu yếu thế: “Tôi có thể đi làm cũng có thể chăm sóc tốt cho bọn nho.”

“Hứa TìnhThâm, bên cạnh Viễn Chu có không ít người vờn quanh, cô phòng hết được sao?”

Hứa Tình Thâm nhìn ra xa thấy được bóng lưng người phục vụ hơi quen, cô nhìn thoáng qua gương mặt đó, Hứa Tình Thâm nhận ra cô ta: “Ông đang nói Hứa Ngôn sao?”

“Có cảm giác nguy cơ rồi sao?”

“Buồn cười.” Hứa Tình Thâm nhếch môi: “Cô ta có gì có thể so với tôi?”

Tưởng Đông Đình cười lạnh: “Không phải cô quá tự tin vào bản thân đấy chứ?”

“Nói thật tôi vẫn luôn hoài nghi Hứa Ngôn, có một số việc quá trùng hợp.”

“Hứa Ngôn kia không nói, hiện tại chuyện của Viễn Chu tôi cũng không thèm quan tâm nữa, chẳng qua làm phụ nữ thường phải biết dập lửa, cô có thể mê hoặc Viễn Chu sáu năm, mười năm như vậy sau mười năm thì thế nào? Nó càng ngày càng có mị lực, mà cô thì không thể không già.”

Hứa Tình Thâm khoanh hai tay trước ngực: “Cảm ơn đã nhắc nhở.”

Cách đó không xa có người gọi phục vụ, Hứa Ngôn lên tiếng, lại ngẩng đầu cười: “Tưởng tiên sinh, tôi đi phục vụ trước.”

Tưởng Viễn Chu thấy cô ta đứng thẳng người giống như dùng rất nhiều sức lực, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, Hứa Ngôn thở ra đi về phía trước.

“Tưởng tiên sinh, người này quen biết với ngài sao?”

“Cũng xem như là quen biết.”

Người đàn ông lơ đễnh nói: “Nghèo đứng mức đó cũng phải làm nếu không bưng rượu đứng cả ngày cũng không dẽ dàng gì.”

Tưởng Viễn Chu xoay cổ tay, lỗ tai lại lọt vào tâm thanh khác: “Kêu cô nửa ngày mà giờ mới tới? Cô có ý gì đây?”

Hứa Ngôn cầm cái khay ở trong tay: “Thật xin lỗi, lúc này tôi đang giúp người khác mang đồ uống tới.”

“Xem thường người khác có phải không?”

Giọng nói của Húa Ngôn cũng không chống đối: “Ngại quá, khách hơi nhiều, có thể không phục vụ ngay cho ngài được.”

Người đàn ông kia cầm lấy một ly rượu từ trên cái khay hất vào người cô ta.&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.