Tưởng Đông Đình và Hứa Tình Thâm nhìn qua, Hứa Tình Thâm cau mày: “Hứa Ngôn có thể đi vào chỗ này cũng là do ông tạo điều kiện sao?”
“Tại sao cô lại cho là như vậy,người phụ nữ kia thì liên quan gì đến tôi? Không phải vì tôi không muốn để cô và Viễn Chu ở cùng một chỗ sao?”
“Không phải, bởi vì một số thói quen nhỏ của cô ta giống với tôi, tôi cungxkhoong tin là trùng hợp.”
Tưởng Đông Đình không trả lời luôn nhưng cũng xem như phủ định câu trả lời: “Nếu tôi thật sự tạo điều kiện thì tôi nhất định sẽ chọn người xứng đôi với Viễn Chu.”
“Đúng vậy, nói như vậy đúng là oan uổng cho ông rồi.” Hứa Tình Thâm thấy Tưởng Viễn Chu cũng nhìn qua đó, Hứa Ngôn nắm chặt khay trong tay, mái tóc bị rượu đỏ làm ướt, sắc mặt tái nhợt, Hứa Tình Thâm mặt không đổi sắc cất tiếng: “Hứa Ngôn kia dù là ngoại hình hay là trình độ học vấn, công việc… còn cả bối cảnh gia đình, kể ra thật làm cho người ta cảm thấy buồn cười, nhưng mà thật sự thì cô ta vẫn thua kém tôi, chẳng lẽ chỉ dựa vào cô ta họ Hứa còn cả một chút cảm giác tương đồng cô ta liền muốn thay thế tôi? Vậy thì đó là chuyện buồn cười nhất tôi từng nghe.”
Hứa Ngôn bị người ta hắt rượu, đứng tại chỗ không nhúc nhích, lão Bạch đến bên cạnh Tưởng Viễn Chu cũng không nói gì.
“Cô cũng chỉ là người bưng rượu.” Người đàn ông chỉ vào Hứa Ngôn: “Tôi hắt rượu vào cô cũng xem như nể mặt cô rồi!”
“Tiên sinh…” Hứa Ngôn tựa hồ tức giận, lửa giận hiện lên trong mắt cô ta, cho dù là ai gặp phải chuyện này cũng sẽ như vậy, sẽ không chịu nổi, người đàn ông kia còn nhướn mày: “Như thế nào?”
Cô ta nắm chặt bàn tay nhưng lại cúi đầu xuống. Tưởng Viễn Chu nhìn đi chỗ khác, thấy được Hứa Tình Thâm. Cô ngoác tay ra hiệu cho anh, người đàn ông nhanh chóng bước tới, Hứa Tình Thâm nhìn cái ly trong tay anh: “Không uống rượu sao?”
“Không.”
Lão Bạch cũng đi tới: “Lâm Lâm, đây là bóng bay.”
“Con bé thích mấy loại đồ chơi này.”
Lão Bạch lại gần ôm lấy Lâm Lâm: “Không sao, chú lấy cho con.”
Hứa Ngôn thu hồi sự khó chịu trong mắt, đó là việc của cô ta, bị ủy khuất nhiều hơn nữa cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.
Người đàn ông cầm ly rượu sau đó rời đi.
Cô ta giơ tay lau rượu trên mặt, chỉ có thể nhanh chóng rời khỏi chỗ này, đi lau dọn một chút.
Hứa Tình Thâm nhìn Tưởng Viễn Chu, Hứa Ngôn nhanh chóng rời đi, cô nghiêng đầu: “Viễn Chu, đó là Hứa tiểu thư sao?”
Tưởng Viễn Chu không thèm quay đầu: “Ừ.”
“Nếu cô ta có thể ra ngoài kiếm sống liền chứng tỏ sức khỏe cũng không sao đúng không?”
Tưởng Viễn Chu lơ đễnh nghe lời nói của cô: “Thân thể của cô ta cô ta tự mình hiểu nhất.”
“Viễn Chu, anh cảm thấy Hứa tiểu thư rất giống em sao?”
Tưởng Viễn Chu nghe vậy lại nhìn cô, anh không nhịn được cười: “Em thật sự để ý lời lão Bạch rồi sao?”
“Không phải vậy.” Hứa Tình Thâm khoác tay anh, Tưởng Đông Đình vẫn còn đứng đó, cô nhìn ông ta: “Là ba nói Hứa Ngôn có dáng vẻ giống em.’
Dù Tưởng Đông Đình có ngu cũng không chủ động nói những đề tài như vậy, ông ta không muốn tranh cái gì với cô chỉ có thể cười lạnh: “Ngay cả Hứa Ngôn là ai tôi cũng không biết làm sao có thể nói cô ta giống cô?”
“Ba, sao ngài có thể quên cả lời mình đã nói đây? Lúc nãy ngài còn nói Hứa Ngôn có thể thay thế con.”
Sắc mặt Tưởng Đông Đình thay đổi liên tục.
Tưởng Viễn Chu cầm tay cô: “Đúng là nói hươu nói vượn.”
“Chẳng lẽ… Hứa Ngôn nói với ông như vậy?” Tưởng Viễn Chu hết sức nghiêm túc: “Ông sẽ không nhàm chán như vậy chứ?”
Lồng ngực ông ta phập phồng, “Ba chỉ nói đợi đến mười năm sau sẽ có người phụ nữ khác thay thế được Hứa Tình Thâm.”
“Vậy sao?” Tưởng Viễn Chu nghe vậy liền cảm thấy khó chịu, sau đó kéo tay cô rời đi.
Khoảng cách tới lúc tổ chức hôn lễ còn nhiều, Lâm Lâm và Duệ Duệ cầm bóng bay bắt đàu chơi, lão Bạch đi theo sau hai đứa nhỏ.
Nhà họ Mục.
Mục phu nhân ngồi ở ghế sofa, Lăng Thì Ngâm và Mục Thành Quân đi xuống lầu: “Mẹ, hôm nay không ra ngoài sao? Mẹ còn chưa chuẩn bị?”
“Mẹ làm gì có ý định ra ngoài.” Mục phu nhân day day huyệt thái dương: “Nhưng các con nhất định phải tới, Thì Ngâm, con và Thành Quân đi đi, còn cả lão Nhị, mẹ cũng đã nói rồi, mẹ không đi đâu.”
“Mẹ, mẹ xem như ra ngoài giải sầu đi…”
Mục phu nhân lắc đầu: “Chỗ ồn ào như vậy mẹ không chịu nổi.”
Lăng Thì Ngâm thu hồi lời trong miệng không dám nói gì nữa, Mục phu nhân vẫn đang đắm chìm trong cái chết của Mục Triêu Dương khó có thể thoát ra, cô ta ngồi bên cạnh bà: “Vậy con và Thành Quân sẽ đi.”
“Được.”
Lúc Phó Lưu Âm chuẩn bị xuống lầu thì nghe được giọng nói phía dưới truyền tới.
Mục phu nhân kéo tay Lăng Thì Ngâm: “Thì Ngâm, hôm nay là chuyện quan trọng của nhà họ Tưởng, con sẽ gặp nhiều người quen, mẹ biết tính tình con rất tốt, con ngàn vạn lần đừng gây mâu thuẫn với mọi người ở đó.”
“Mẹ, mẹ không cần lo, sao con có thể xung đột với người khác chứ?”
Phó Lưu Âm nghe được những lời đó, hôm nay là lễ kết hôn của em họ Tưởng Viễn Chu, nhất định Hứa Tình Thâm sẽ tới. Lăng Thì Ngâm hận chị ấy chưa đủ nếu vậy còn có thể yên bình được sao?
Mục phu nhân đứng dậy để cho người giúp việc ở bên cạnh đưa bà ra ngoài.
Phòng khách ở dưới tầng chỉ còn lại vợ chồng Mục Thành Quân, Lăng Thì Ngâm nhìn người đàn ông bên cạnh: “Lão công, em sợ cho dù có muốn tránh nhưng Hứa Tình Thâm chắc gì đã không nhằm vào em đây?”
“Nếu cô ta đánh em một cái em liền trả lại cô ta gấp đôi.”
Phó Lưu Âm lui về sau, hai vợ chồng họ không phát hiện ra cô, cô không tin Hứa Tình Thâm sẽ đột nhiên đi gây chuyện, ngược lại Lăng Thì Ngâm một bụng tính kế như vậy không biết đang đánh chủ ý gì đây.
Phó Lưu Âm vội vàng trở về phòng, đẩy cửa đi vào đúng lúc Mục Kình Sâm từ trong nhà tắm bước ra: “Nhìn thấy cái gì lại vội vã như vậy?”
“Không có, không có.”&Phó Lưu Âm ngồi xuống giường, người đàn ông lau tóc đang bị ướt, thân thể cao lớn nghiêng lại đầu giường, bàn tay kéo ngăn kéo phía sau: “Ngày hôm qua em ra ngoài sao/”
“Vâng.”
“Vậy mua được cái gì?”
Phó Lưu Âm đi tới trước người anh, lại nhìn phía sau anh: “Không mua được gì cả.”
Người đàn ông ngồi dậy, kéo ngăn kéo ra, bên trong ngăn kéo chứa đầy đồ, anh tùy ý cầm được một hộp thuốc tránh thai: “Mấy thứ này đều là em mua sao?”
“Vâng.” Cô tùy ý trả lời.
“Tại sao?”
Cái này còn phải hỏi sao? Phó Lưu Âm cầm cái hộp nhưng không rút ra được: “Anh không thề mỗi lần xong rồi lại không dùng biện pháp gì.”
“Coi như em mua tôi chưa chắc đã dùng.”
Phó Lưu Âm nghe được lời này, gương mặt nhỏ nhắn tức giận: “Đây là điều tôn trọng tối thiểu dành cho tôi.”
Mục Kình Sâm đưa tay ném đồ lên giường, anh kéo cô qua, ôm chặt cô vào ngực, hung hăng ôm lấy, không cho phép cô giãy giụa: “Tôn trọng sao? Tôi để em được tự do, thoải mái, để cho em như vậy là tôn trọng lớn nhất dành cho em rồi.”
Gương mặt cô đỏ bừng: “Nhỡ may có thai thì làm sao?”
Vấn đề này nói rất hay, Mục Kình Sâm buông cô ra, cô xoay người muốn rời đi thì người đàn ông lại ôm cô lại, đôi môi mỏng đưa lại gần tai cô, hơi thở nóng bỏng phun lên cổ cô: “Mang thai thì sinh ra là được.”
“Anh!”
“Yên tâm.” Mục Kình Sâm đưa tay sờ sờ bụng cô: “Tôi tự có chừng mực.”
“Cái này thì có liên quan gì tới chừng mực sao?”
Ngón tay Mục Kình Sâm lại chui vào vạt áo của cô, đầu ngón tay xoa xoa da thịt: “Tháng này tôi lại không muốn em được bao nhiêu lần.”
ừ, không muốn cô được mấy lần nhưng mỗi lần đều ngủ đến nửa đêm rồi làm cô tỉnh.
Không có bất cứ thương lương hay thỏa hiệp, trực tiếp dùng phương thức đơn giản nhất, Mục Kình Sâm từng lạnh lùng nói anh không có tâm tư nhưng có lúc thật sự không nhịn được, loại trường hợp này anh không một chút thương lượng đã muốn cô rồi.
“Dù cho một tháng một lần cũng phải dùng biện pháp.”
Phó Lưu Âm đè lại cổ tay anh: “Đợi lát nữa còn phải ra ngoài, quần áo của tôi còn chưa chọn đâu.”
Cuối cùng Mục Kình Sâm cũng buông tay, Phó Lưu Âm đi tới bên cạnh, dựa vào bàn trang điểm cạnh cửa sổ , cô vừa nhìn Mục Kình Sâm vừa ngồi xuống.
Cô kéo ngăn kéo trong đó ra, bàn tay thò vào bên trong.
“Mẹ còn ở dưới sao?” Đột nhiên Mục Kình Sâm lên tiếng hỏi.
Phó Lưu Âm sợ hết hồn: “Ở dưới.”
Người đàn ông thấy cô cứ thò thò tay, vừa nhìn anh, anh ngồi trên giường, cũng không vạch trần cô, Mục Kình Sâm lắc đầu mấy cái, Phó Lưu Âm cúi đầu, thấy anh không còn chú ý đến người mình nữa thì cô mới quay đầu đi chỗ khác.