Bàn tay sờ tới hộp thuốc bên trong, cô lấy ra sau đó cầm hai biên thuốc rồi mới để đồ trở về.
Mục Kình Sâm lau tóc, mắt thấy cô đang muốn đứng dậy: “Em lại muốn đi dâu?”
“Khát nước, tôi muốn xuống lầu một chút.”
Người đàn ông không nói gì chỉ đưa mắt nhìn cô đi ra ngoài.
Xuống lầu, Mục Thành Quân và Lăng Thì Ngâm không còn ở đó, Phó Lưu Âm đi tới bàn ăn, rót một cốc nước, người giúp việc từ trong phòng bếp đi ra, chào cô: “Nhị thiếu phu nhân.”
“Mẹ ở đâu?”
“Phu nhân đang đi dạo trong sân.”
“Ồ.” Phó Lưu Âm đi xuống phòng bếp: “Có cần tôi giúp một tay không?”
“Nhị thiếu phu nhân nói đùa sao? Trong bếp là nơi chúng ta làm việc.”
Phó Lưu Âm cầm cốc nước, uống nước xong cô nhấc chân vào bếp, người giúp việc bận rộn muốn cầm cốc nước trong tay cô: “Nhị thiếu phu nhân, tôi cầm giúp cô.”
“Không cần đâu, chỉ rửa cái cốc mà thôi, tôi tự mình làm.”
Cô lại đi vào bếp: “Đang nấu canh sao?”
“Không phải, đây là tổ yến của Đại thiếu phu nhân.”
Phó Lưu Âm rửa sạch cái ly: “Chị dâu sao?”
“Đúng thế, một khoảng thời gian bên nhà họ Lăng sẽ mang tới, phu nhân và Đại thiếu phu nhân đều có, đây là dành cho Đại thiếu phu nhân.”
Phó Lưu Âm xoay người nhưng không nghĩ dưới chân trơn trượt suýt chút nữa thì ngã, cái ly thủy tinh trong tay rơi xuống đất, người giúp việc bị dọa sắc mặt trắng bệch: “Cô đừng chạm vào, đứng yên đó đừng nhúc nhích.”
Phó Lưu Âm không dám nhúc nhích, người giúp việc nhìn chằm chằm dưới chân cô: “Tôi đi lấy đồ dọn dẹp, Nhị thiếu phu nhân đứng một chỗ, đừng để bị đâm vào chân.”
“Được.”
Người giúp việc xoay người rời đi, Phó Lưu Âm tiến lên, cầm cái nắp vung lên, bỏ hai viên thuốc kia vào, sau đó lại cầm cái muôi khuấy mấy cái rồi mới để cái vung về chỗ cũ.
Người giúp việc quay lại thì Phó Lưu Âm vẫn đứng nguyên tại chỗ, giống như không hề rời đi một bước.
Mảnh vụn thủy tinh nhanh chóng được dọn sạch, Phó Lưu Âm nhấc chân sang bên cạnh: “Ngại quá, để cô thêm việc rồi.”
“Nhị thiếu phu nhân, cô ngàn vạn lần đừng nói thế.”
Phó Lưu Âm rời khỏi phòng bếp nhanh chóng đi lên lầu, cô cho vào lượng không lớn nhưng chỉ cần Lăng Thì Ngâm ăn vào tuyệt đối phát huy tác dụng.
Lên lầu đổi quần áo, thời gian vẫn còn sớm cô lại đi đọc sách.
Lúc Mục Kình Sâm chuẩn bị ra ngoài liền đi tới sau lưng cô, mở miệng: “Đi thôi!”
Cô giật mình, cả người suýt chút nữa thì nhảy lên, Phó lưu Âm sờ ngực: “Anh, anh hù chết người ta.”
“Không làm chuyện gì đáng xấu hổ thì không cần sợ quỷ gõ cửa, có phải em làm chuyện xấu gì không?”
“Làm gì có.” Phó Lưu Âm gập sách lại: “Đột nhiên anh chạy tới ai mà không sợ chứ?”
Cô gấp sách lại, lại cầm túi xách của mình lên rồi mới đứng dậy, xuống dưới lầu, Mục phu nhân bảo bọn họ và vợ chồng Mục Thành Quân cùng đi.&Tiếng bước chân từ cách đó không xa truyền lại, Lăng Thì Ngâm đang kéo Mục Thành Quân đi xuống, Phó Lưu Âm nhìn Lăng Thì Ngâm, thấy sắc mặt cô ta nhăn lại, đôi môi run rẩy: “Chị dâu, thân thể của chị không thoải mái sao?”
Lăng Thì ngâm như dính cả người lên người Mục Thành Quân, đôi chân mang giày cao gót run rẩy, cô ta vừa muốn nói không sao thì trong bụng lại vang lên tiếng óc ách.
“Thành Quân, anh chờ em một chút, em… em đi lên đó trước.” Lăng Thì Ngâm nói xong buông tay đang ôm cánh tay anh ta ra sau đó chạy như bỏ trốn.
“Chúng ta chờ chị dâu một chút đi.” Phó Lưu Âm ngồi xuống, Mục Kình Sâm vẫn đứng, nâng cổ tay nhìn đồng hồ.
Chừng mười phút sau Lăng Thì Ngâm đi xuống, bước chân không được vững chắc, ngay cả Mục phu nhân cũng nhìn ra không thích hợp: “Thì Ngâm, Con làm sao vậy? Sắc mặt tái nhợt nhìn khó coi như vậy?”
“Mẹ, không biết con có ăn phải đồ hỏng hay không?”
“Sáng nay con ăn sáng cùng mẹ sao thì bụng sao có thể không thoải mái đây?”
Lăng Thì Ngâm cảm thấy cả người mệt mỏi, Mục Thành Quân cúi đầu nhìn đồng hồ treo tường cách đó không xa: “Thời gian không còn nhiều nữa, đi thôi.”
“Thì Ngâm, con có thể đi được không?”
“Con không sao.”
Phó Lưu Âm ngồi trên ghế salon, khóe miệng nhếch lên như có như không: “Chị dâu, chị đừng cố chịu đựng, nhỡ may nửa đường đau bụng thì làm sao bây giờ?”
Lăng Thì Ngâm đến bên cạnh Mục Thành Quân, khoác tay lên cánh tay người đàn ông: “Thành Quân, chúng ta đi thôi.”
Mục Kình Sâm cũng đưa tay về phía cô.
Chẳng qua mấy người vừa đi thì Lăng Thì Ngâm không chịu nổi nữa, cô ta buông tay xuống, hai tay gắt gao ôm bung: “Không được rồi, bụng em thật là đau.”
“Em không cần đi nữa.” Mục Thành Quân thấy vậy nói với người giúp việc cashc đó không xa: “Đưa Đại thiếu phu nhân lên lầu nghỉ ngơi đi, bây giờ không đi nữa mà sẽ tới bệnh viện.”
“Thành Quân, em không sao.” Lăng Thì Ngâm cắn răng muốn chống đỡ nhưng cảm giác khó chịu này… muốn nhịn cũng không nhịn được.
Mục phu nhân thấy sắc mặt cô ta trắng bệch, vội vàng phất tay: “Nhanh lên lầu nghỉ ngơi đi.”
Phó lưu Âm khoác tay Mục Kình Sâm chuẩn bị rời đi, Mục Phu nhân nhanh chóng sặn dò: “Lưu Âm, hôm nay là lần đầu tiên con theo Kình Sâm ra ngoài, nhạy bén một chút, chị dâu con không đi được, con đừng để nhà họ Mục chúng ta mất thể diện.”
“Mẹ yên tâm đi.”
Mấy người nhanh chóng ra ngoài, Lăng Thì Ngâm đi tới cầu thang nhưng chẳng còn chút sức lực nào.
Người giúp việc đỡ một bên cô ta, cô ta ôm bụng,bên trong như có gì đó đang lăn lộn.
“Đại thiếu phu nhân, cô vừa ăn gì vậy, tại sao lại biến thành như vậy?”
“Mọi người đều ăn bữa sáng giống nhau…” Gương mặt Lăng Thì Ngâm đầy mồ hôi: “Tôi chỉ ăn thêm một bát tổ yến mà thôi.”
Vất vả lắm mới đi tới lầu hai, cô ta cảm thấy có gì đó không đúng, lại dừng chân: “Bát tổ yến đó là cô làm sao?”
“Đúng vậy, vẫn luôn là tôi làm?”
“Có ai chạm qua không?”
“Không có.”
Lăng Thì Ngâm cúi người, đi đường cũng không nổi: “Cô có rời khỏi phòng bếp không?”
“Hầu như không, ngoại trừ Nhị thiếu phu nhân có làm rơi vỡ một cái cốc, tôi đi quét dọn…”
“Phó lưu Âm vào phòng bếp sao?”
Người giúp việc không dám giấu: “Có, nhưng mà cô ấy chỉ rửa cái cóc mà thôi.”
Có chuyện trùng hợp như vậy sao? Lăng Thì Ngâm âm thầm cắn răng, căn bản cô ta không phải ăn gì hỏng mới bị đau bụng, cô ta không nghĩ ra lý do nào để Phó Lưu Âm ra tay với cô ta đây?
Cô ta còn chưa bắt đầu ra tay đối phó Phó Lưu Âm đâu!
Quả nhiên đi theo bên người Hứa Tình Thâm thì lòng dạ cũng không tốt đẹp gì.
Đi tới nơi tổ chức tiệc cười, Phó Lưu Âm nhìn xung quanh để tìm kiếm bóng dáng Hứa Tình Thâm.
Thân phận của cô tương đối đặc thù, dù sao sau khi cô và Mục Kình Sâm kết hôn thì đây là lần đầu tiên cô và anh công khai với bên ngoài.
Mục Kình Sâm giới thiệu mấy vị trưởng bối cho cô biết, xa xa cô thấy được Hứa Tình Thâm.
Anh em nhà họ Mục đứng cùng một chỗ, đến nơi đâu cũng đều rực rỡ, Phó Lưu Âm nói mấy câu với Mục Kình Sâm sau đó đi về phía Hứa Yình thâm.
“Chị dâu!”
Hứa Tình Thâm nghe được âm thanh liền quay đầu lại: “Âm Âm.”
“Lâm Lâm đâu?”
Hứa Tình Thâm nhìn ra phía sau: “À, đang chơi đúng đằng kia. Đúng rổi, em và người nhà họ Mục tới sao?”
“Vâng.”
Hứa Tình Thâm nhìn ra xa: “Sao không nhìn thấy Lăng Thì Ngâm đâu?”
“Cô ta bị em hạ gục rồi, có lẽ đang ở trong nhà vệ sinh không ra được.”
Hứa Tình Thâm không nhịn được cười, Phó Lưu Âm tiến lên mấy bước: “Chị dâu, nhất đinh Lâm Lâm cũng sẽ nhớ em có phải không?”
Tưởng Viễn Chu nghe tiếng gọi không khỏi nhìn cô: “Hứa Tình Thâm là vợ của tôi, say này cô chỉ có thể gọi là chị, bác sĩ Hứa, hoặc là Tưởng thiếu phu nhân, mà cũng có thể gọi là… cô gái nhỏ hạnh phúc, chỉ là không thể gọi là chị dâu.”