Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 336: Chương 336: Chương 237: Gả cho anh đi




Cô gái nhỏ hạnh phúc?

Lời này anh đang nói Hứa Tình Thâm sao?

Phó Lưu Âm nhếch môi, Hứa Tình Thâm kéo cô: “Đừng để ý tới lời anh ấy.”

“Chị dâu, thì ra Tưởng tiên sinh thích ăn giấm như vậy.”

“Đúng thế, danh hiệu tiểu giấm vương Đông thành cũng không phải nói không.”

Tưởng Viễn Chu đang ngồi xồm chơi với hai đứa bé nghe được cô nói vậy không nhịn được đứng lên: “Cái gì mà tiểu giấm vương Đông thành?”

“Xùy!” Hứa Tình Thâm giơ ngón tay đặt lên môi: “Không thể để người khác nghe thấy, đây là biệt danh em đặt cho anh đấy!”

“Em…” Tưởng Viễn Chu đứng dậy kéo tay cô, Hứa Tình Thâm bận rộn lùi ra sau: “Nghe thật là hay.”

“Húa Tình Thâm, lúc còn bé chẳng lẽ em chưa nghe thầy giáo nói không thể tùy tiện đặt biệt danh cho người khác sao?”

“Trí nhớ của em không tốt, thầy giáo dạy cái gì em đều quên hết rồi.”

Phó lưu Âm đứng bên cạnh nhìn hai người anh một câu em một câu, cô không biết chuyện trước kia của hai người, cô bị nhốt hai năm đến lúc ra ngoài nhìn thấy Hứa Tình Thâm và Phó Lưu Âm ở cũng một chỗ, cô ấy là chị dâu của cô, chẳng qua lúc đó Hứa Tình Thâm không nở nụ cười rực rỡ như vậy, chị ấy nói chyện với anh trai đều thiếu một phần tình cảm thân mật, đó không phải là tương kính như tân, đó là bởi vì anh trai không phải là người chị ấy yêu sao?

Hứa Tình Thâm kéo tay Phó Lưu Âm để cô ngồi bên cạnh.

“Em và Lăng Thì Ngâm ở cùng một chỗ phải cẩn thận mọi chuyện.”

“Chị dâu, chị yên tâm đi, cô ta ở nhà họ Mục giả bộ rất tốt, cô ta thích làm tiểu bạch thỏ cho nên không dám làm gì em.”

Hứa Tình Thâm rất hiểu tính tình cô ra, ban đầu cô ta luôn bày ra bộ dạng yếu đuối như vậy, làm bộ vô hại trong mắt người khác nhưng không nghĩ tới trong bung lại có nhiều chuyện xấu như vậy.

“Em tới nhà họ Mục được bao nhiều ngày? Em phải cẩn thận đấy.”

“Vốn cô ta định tới đây nhưng em biết mọi người sẽ chạm mặt nhau em liền bỏ một chút thuốc trong tổ yên của cô ta.

Hứa Tình Thâm không nhịn được giật mình: “Âm Âm, không nhìn ra nhé, bình thường em không phải như vậy.”

“Ra tay trước để chiếm tiên cơ chứ sao.”

Hai người vừa nói chuyện, Hứa Tình Thâm thấy lão Bạch ở không xa đi tới hiện tại đang nói chuyện với Tưởng Viễn Chu, sau đó hai người cùng nhau rời đi.

Hôm nay là ngày em họ anh lập gia đình, nhất định anh rất bận rộn, Hứa TìnhThâm nhìn Lâm Lâm và Duệ Duệ, hai đứa bé đang được thím Nguyệt trông nom, hơn nữa bên kia là mảnh đất trống nên cô hoàn toàn yên lòng nói chuyện với Phó Lưu Âm.

Sắp đến giữa trưa có người tới tiếp đón.

Sắp đến bữa trưa, bên trong đại sảnh, Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu ngồi cạnh nhau, Phó Lưu Âm ngồi một chỗ với nhà họ Mục ở một bàn khác.

Trong bữa cơm, cô dâu chú rể chỉ lộ diện một chút, Hứa Tình Thâm ở bên cạnh anh hỏi thăm: “Buổi tối với cử hành hôn lễ sao?”

“Buổi chiều.”

“Kỳ lạ, không trưa thì lại tối.”

Tưởng Viễn Chu nhỏ giọng nói: “Đợi đón dâu xong anh phải rời đi, em và hai đứa nhỏ không cần chạy đi đâu hết, cứ ở nơi này chờ anh.”

“Được.”

Ăn cơm xong Tưởng Đông Đình đứng dậy đầu tiên, chú của Tưởng Viễn Chu đến trước bàn ăn: “Viễn Chu, thời gian không còn nữa, đi thôi.”

Tưởng Viễn Chu vỗ vai cô rồi đứng lên.

Lão Bạch cũng ở đó, thím Nguyệt cũng vậy, Hứa Tình Thâm mang theo hai đứa bé ra ngoài.

Nhà họ Mục.

Ăn cơm xong Mục phu nhân lên lầu, Lăng Thì Ngâm nằm trên giường rên hừ hừ.

“Thì Ngâm, nhanh tới bệnh viện đi.”

“Mẹ, con không sao, đã tốt hơn nhiều rồi.” Lăng Thì Ngầm cúi đầu, trong bụng đã không còn kêu nữa, chẳng qua cả người không có một chút sức lực, mắt nổ đom đóm, Lăng Thì Ngâm biết Phó Lưu Âm không thể nào vô duyên vô cớ tới phòng bếp, nhất định cô ta đã bỏ gì đó vào trong tổ yến.

“Đã tốt sao còn như vậy?”

Nhà họ Mục không có camera phòng bếp cho nên dù Lăng Thì Ngâm có nói cũng không có bằng chứng, nói không chừng còn bị Phó lưu Âm trả đũa.

Cô ta nằm trên giường, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cả người mệt lả: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng cho con.”

“Nhưng mẹ không yên tâm.”

“Chỉ là con không còn sức lực mà thôi, buổi tối ăn một chút cháo trắng thì ngày mai sẽ tốt thôi.”

Mục phu nhân nhẹ nhàng thở ra: “Được rồi, con chú ý nghỉ ngơi, có chuyện gì thì gọi mẹ.”

“Vâng.”

Mục phu nhân xuống lầu, Lăng Thì Ngâm nằm xuống sau đó lại chống người đến bên cửa sổ.

Ánh nắng bên ngoài thật đẹp, Mục phu nhân đang ngồi trong sân, trong tay là con chó cưng của bà, sau khi Mục Triêu Dương mất, con chó là thứ đi theo bà nhiều nhất.

Lăng Thì Ngâm xuống giường đi ra khỏi phòng, cẩn thận đi xuống lầu.

Hành lang lầu hai không một bóng người, Lăng Thì Ngâm một tay chống tường bước chân vội vã đi tới cửa phòng của Phó Lưu Âm.

Nếu Phó Lưu Âm thật sự bỏ thuốc thì không thể nào không để lại dấu vết.

Lăng Thì Ngâm nhìn xung quanh, xác định không có ai liền đưa tay vặn nắm cửa, dùng sức mở cửa lại phát hiện cửa bị khóa.

Cô ta không dám ở lại lâu liền vội vã rời đi.

Hiện trường tổ chức tiệc cười.

Bên ngoài đã bố trí xong, lát nữa sẽ cử hành hôn lễ tại đó, rượu cũng đã bày ra.

Hứa Tình Thâm thấy Hứa Ngôn đã thay trang phục khác, cả người bận rộn trong đám người.

Mục Kình Sâm hiếm khi tới, dáng người cao ngất, dĩ nhiên quần áo trên người bộ nào cũng nổi bật. Phó lưu Âm đứng bên cạnh anh nhíu mày, gương mặt tuy đang vui vẻ nhưng suy nghĩ đã bay đến nơi nào.

Đột nhiên cánh tay bị đụng, Phó Lưu Âm lấy lại tinh thần.

Người đàn ông đứng trước mặt cô: “Đang nghĩ gì vậy?”

“Tôi đang suy nghĩ lúc nào thì có thể cởi đôi giày cao gót này.”

Mục Kình Sâm nhình xuống chân cô, cô đi dôi giày 9cm, đôi chân trắng nõn khó khăn chống đỡ: “Ai bảo em đi đôi cao như vậy?”

“Là anh chuẩn bị cho tôi.”

“Phải không?” Mục Kình Sâm giường như không nhớ gì: “Lúc tôi cầm lên nghĩ em đi vào nhất định sẽ rất đẹp, tôi không nghĩ đi vào sẽ có cảm giác gì.”

“Người thiết kế loại giày này nhất định không phải là con gái.”

Mục Kình Sâm kéo tay cô: “Nhà thiết kế là con gái hơn nữa còn là mỹ nữ.”

“Phụ nữ vì sao lại làm khổ phụ nữ như vậy.”

“Khó chịu lắm sao?”

Phó Lưu Âm đi không quen, tất nhiên sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng loại trường hợp như vậy không thể đi chân trần: “Không sao.”

“Mục soái.” Có người đi tới đưa một tấm danh thiếp cho anh: “Tôi vẫn nghe nói ở bên ngoài Mục soái mở một sân huấn luyện vệ sĩ, ai ai cũng tài giỏi, không biết trong nhóm học viên đó có để lại cho tôi hai người được không?”

Phó lưu Âm thu hồi cánh tay của mình: “Anh bận sao? Em đi tìm chị dâu trò chuyện.”

“Được.”

Cô đi ra ngoài, đi giày cao gót rất khó chịu, Phó Lưu Âm nhìn xung quanh, có rất nhiều người, cô đành từ bỏ ý định cởi nó ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.