Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 337: Chương 337: chương 237 -2




Hứa Tình Thâm mang theo hai đứa bé, Lâm Lâm và Duệ Duệ đang vui vẻ chạy khắp nơi, không chịu ngồi yên một chỗ cho nên Phó Lưu Âm tìm một lượt cũng không thấy cô ấy đâu.

Cô biết thật sự đi không nổi nửa cho nên đành đi thẳng hành lang tới một góc nhỏ, nơi này có một lan can dài, bên cạnh đó còn có một chiếc ghế dài.

Phó lưu Âm chưa kịp tới đã cởi giày ra, trực tiếp đi chân trần.

Cô dựa người ra sau, nơi này rất kín đáo, căn bản không có người đi tới, hơn nũa mọi người đều vội như vậy sẽ không ai chú ý tới cô.

Phó lưu Âm ngáp nhẹ một cái, nhắm mắt lại, thời tiết thật tốt.

Phó Lưu Âm không biết tại sao lại ngủ mất, lúc Mục Thành Quân đi tới khắp người đều là mùi thuốc lá, anh ta chán ghét phủi bên vai, đi ra ngoài liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.

Gương mặt nhỏ nhắn của Phó Lưu Âm đang nghiêng một bên, nửa người dựa ra sau, nhưng rõ ràng cả người nghiêng như sắp ngã.

Mục Thành Quân cười cười, anh ta đi tới, Phó Lưu Âm khép chân lại, đôi chân rất nhỏ, trắng nõn, sạch sẽ, móng tay không hề tô sơn, anh ta ngồi xuống cầm lấy chân cô.

Ban đầu cô không có cảm giác gì cho đến khi bàn tay người đàn ông sờ sờ chân cô, đột nhiên Phó Lưu Âm mở mắt ra.

Thấy rõ người trước mặt là đàn ông đột nhiên cô cả kình, muốn rút chân lại nhưng Mục Thành Quân vừa thấy, ngón tay nắm chặt chân cô, không cho cô có cơ hội nhúc nhích: “Sao lại ngủ quên như vậy?”

“Kình Sâm bảo em đợi ở chỗ này, anh ấy nói sẽ tới ngay.”

“Phải vậy không?” Mục Thành Quân cười cười: “Hôm nay Thì Ngâm không ra ngoài được, có liên quan tới em sao?”

“Sao có thể liên quan tới em được chứ?” Phó Lưu Âm giả vờ trấn tĩnh lại: “Chẳng lẽ cô ta gặp chuyện không may đều là do em?”

“Cô gái nói dối không phải là cô gái tốt.”

Cả người Phó Lưu Âm nổi da gà, cô muốn rụt chân lại: “Anh cả, anh đừng như vậy, bị người ta nhìn thấy sẽ không tốt.”

“Không tốt thế nào? Em kêu tôi một tiếng anh cả, bây giờ chân em lại không thoải mái, tôi xoa xoa cho em đó là chuyện hết sức bình thường.”

“Kình Sâm sẽ tới ngay thôi.

Phó Lưu Âm nhìn chằm chằm Mục Thành Quân, cô chống tay sang hai bên, đôi chân nhúc nhích nhưng người đàn ông vẫn không chịu buông ra.

Hai người giằng co, Phó Lưu Âm cảm giác chỗ mắt cá chân ngày càng nóng, cô nhìn sang vừa lúc nhìn thấy bàn tay người đàn ông đang nắm chỗ đó.

“Nếu anh không dừng tay em sẽ gọi điện thoại cho Kình Sâm.”

“Em gọi đi.”

Dĩ nhiên Phó Lưu Âm sẽ không để mặc cho anh ta như vậy, cô móc điện thoại ra giơ giơ trước mặt Mục Thành Quân: “Anh đã nói rồi, chuyện trước kia anh sẽ không so đo nữa, nhưng anh nói chuyện không tính toán gì hết, em chỉ có thể gọi điện cho Kình Sâm tới thôi.”

“Để em ấy tới đây xem bộ dạng hai chúng ta như thế nào sao?”

Phó lưu Âm mở số điện thoại của Mục Kình Sâm, cô đưa cho anh ta nhìn: “Em gọi thật đấy.”

Mục Thành Quân ngồi dịch lại gần cô: “Em gọi đi.”

Sắc mặt người đàn ông thay đổi liên tục, ngón tay ấn lên thực hiện cuộc gọi.

Rất nhanh điện thoại vang lên tiếng nói của Mục Kình Sâm : “Alo.”

“Kình Sâm,anh ở đâu?”

“Sao vậy?”

“Em đang ở cùng với anh cả.’

Mục Thành Quân dừng tay, Mục Kình Sâm trầm giọng: “Em đang ở đâu?”

“Em đang ở khúc rẽ bên ngoài khách sạn, nơi đó có hành lang, đi thẳng là tới được.” Phó Lưu Âm nói xong còn nói thêm một câu: “Anh mau tới đi.”

Mục Thành Quân nhướn mày, Phó Lưu Âm cúp máy: “Anh cả, xin anh tự trọng.”

Người đàn ông cười cười, khóe miệng nở nụ cười tà ác, anh ta buông tay ra, hơn nữa còn giơ hai tay lên cao: “Cũng chỉ chạm vào em một cái, ngược lại em cái gì cũng làm ra được.”

Phó Lưu Âm cuống quýt thu chân lại, hơn nữa còn nhanh chóng đi giày vào.

Hai người ngồi đó, cách xa nhau, Mục Thành Quân để tay xuống: “Em không muốn biết rốt cuộc anh trai em làm gì tôi sao?”

Phó Lưu Âm vội vàng lắc đầu: “Anh ca, đó cũng là chuyện đã qua rồi.”

Tiếng bước chân dồn dập ở cách đó không xa truyền tới, Mục Thành Quân ngồi đó, bộ dáng giống như cái gì cũng không làm, Phó Lưu Âm cũng nghiêm túc ngồi đó, Mục Kình Sâm đi tới chỗ hai người họ.

Người đàn ông đứng lên, Mục Kình Sâm nhìn anh ta: “Anh, bọn họ tìm anh cũng sắp phát điên rồi, anh thì tốt rồi, cứ chạy ra ngoài, trong lòng anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì đây?”

“Chẳng qua anh chỉ đi ra ngoài hít thở không khí thôi mà.”

Mục Kình Sâm nhìn Phó Lưu Âm, anh xòe tay ra: “Chân còn đau không?”

“Đau, đi giày này em không thể đi nổi rồi.” Phó Lưu Âm nói xong còn đi về phía trước, giống như vấp phải cái gì, cả người lảo đảo lắc lư, lúc đi qua người Mục Thành Quân còn làm như không cẩn thận hung hăng giẫm lên đôi giày da của anh ta một cái.

Mục Thành Quân không phòng bị, Mục Kình Sâm vội vàng kéo cô đến cạnh mình: “Em đi đường kiểu gì vậy?”

“Thật xin lỗi, anh cả, thật xin lỗi, em không cố ý.”

Có quỷ mới tin không phải cô cố ý! Sắc mặt Mục Thành Quân nhăn nhó, khóe miệng run rẩy, nháy nháy mắt, Phó Lưu Âm đi giày cao gót không chỉ cao mà còn nhọn, giống như đinh thép, một cước này còn cộng thêm sức mạnh của cô, vẻ mặt Mục Thành Quân thay đổi liên tục: “Không sao.”

“Không có chuyện gì thật sao?” Phó Lưu Âm không yên tâm hỏi.

Mục Thành Quân không nói gì, chẳng qua vẫy tay với hai người: “Hai người đi vào trước đi.”

“Nếu đã vậy em mang Lưu Âm vào trước.” Mục Kình Sâm đưa tay nằm chặt bàn tay Phó Lưu Âm: “Đi chậm một chút, đừng giẫm phải người khác.”

“Được.”

Mục Thành Quân nhìn thấy hai người đi vào trong, lúc này anh ta mới hít một hơi thật sâu, sau đó ngồi lại băng ghế.

Vào bên trong, Mục Kình Sâm dừng bước, sắc mặt khó coi: “Anh ấy không làm gì em đấy chứ?”

Phó Lưu Âm vội vàng lắc đầu: “Không.”

“Lần sau có chuyện như vậy em cứ hung hăng giẫm chết anh ấy.”

Phó Lưu Âm mở miệng: “Anh nhìn thấy sao?”

“Một chút chiêu nhỏ này của em em cho rằng anh ấy tin em không cố ý sao?”

Phò Lưu Âm sờ mũi: “Nhìn ra thì nhìn ra, thật ta lúc tôi gặp anh ta… cũng rất sợ, tôi cảm thấy ánh mắt của anh ta rất âm u.”

“Không riêng gì ánh mắt mà cả người cũng âm u.” Mục Kình Sâm giơ tay lên sờ sờ gáy cô: “Cả người âm dương quái khí, đặc biệt là phụ nữ, thấy anh ấy nhất định phải đi đường vòng biết không?”

“Tại sao?” Phó Lưu Âm hỏi.

Mục Kình Sâm nhìn cô: “Cái này phải hỏi anh trai em.”

Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, dĩ nhiên Phó Lưu Âm không đoán ra được lời này của Mục Kình Sâm có ý gì.

Lúc hôn lễ được tiến hành, Tưởng Viễn Chu cũng đã tới, Hứa Tình Thâm đi bên cạnh anh, chú rể đứng cách đó không xa, cô nghiêng người lại gần anh: “Mặt cô dâu nhìn thật lạ.”

“Ừ.”

“Không phải là bạn gái trước của anh ta sao?”

Tưởng Viễn Chu nghe vậy không nhịn được cười cười: “Em nói người bên cạnh cậu ta là bạn gái cũ sao?”

Hứa Tình Thâm không nói gì, sợ bị người khác nghe được, người đàn ông cầm tay cô: “Không có bao nhiêu người làm được như anh… chung tình như anh.”

Hứa Tình Thâm đã quen anh như vậy, không lúc nào không nói lời dát vàng lên mặt mình.

Cô dâu kéo tay cha từ từ đi tới, chú rể đứng trên thảm đỏ chờ họ.

Bốn mắt chạm vào nhau, loại nghi thức này làm người ta cảm giác được ấm áp và hạnh phúc.

Dù là chú rể có nhân phẩm như thế nào ít nhất lúc này Hứa Tình Thâm thật lòng chúc phúc cho họ.

Cô quay đầu thấy Lâm Lâm và Duệ Duệ ngồi ở ghế cách đó không xa, Hứa Tình Thâm đứng đó, hình thức hôn lễ tiến hành không sai biệt lắm, sau một loạt hình thức đến lượt cô dâu chú rể đọc tuyên thệ.

Tưởng Đông Đình cũng ở trong đám người, Hứa Tình Thâm cảm thấy hơi mệt, vốn không muốn tham gia náo nhiệt, muốn nhanh chóng rời đi, nhưng dù sao đây cũng là em họ của Tưởng Viễn Chu, cô cũng không thể không quan tâm.

Chú rể đeo nhẫn áp út vào ngón áp út cho cô dâu sau đó ôm hôn.

Đoàn người dâu phụ đều là các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, phía dưới đang đến tiết mục ném hoa cưới, bọn họ khăng khăng muốn.

Hứa Tình Thâm đứng bên cạnh anh, ánh mặt trời chiếu lên người, cảm giác ấm áp làm người ta muốn tìm bờ vai dựa vào, từng cô gái đi tới, bảo với cô dâu: “Cho tôi, cho tôi.”

Khuôn mặt cô dâu thẹn thùng, đi tới phía trước mấy bước: “Tôi ném đây!”

“Ném đi, còn phải ném trúng đó nhé.”

Chú rể đứng bên cạnh cô dâu, nói một câu với cô, cô dâu cúi đầu.

Bó hoa trong tay ném ra ngoài, đóa hoa mềm mại dưới ánh mặt trời xẹt qua vòng cung xinh đẹp, Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên, giống như ánh sáng không thể chiếu tới, như bị gì đó che mất, chờ cô phản ứng kịp thời thì bó hoa kia đã bay tới trước mặt cô, cô theo bản năng đưa tay bắt lầy.

“Ôi, hoa bị ném đi rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.