Hứa Tình Thâm cúi đầu nhìn, loại đồ chơi này sao lại rơi vào tay của cô chứ?
“Anh.” Chú rể ở trên đài hô lên: “Đây là ý gì vậy?”
Bên trong đám người có không ít người nhìn qua, Hứa Tình Thâm cầm đóa hoa nhìn dâu phụ bên cạnh: “Cô có muốn không? Cầm đi.”
“Đây không phải là bó hoa đơn giản, ngụ ý nhân duyên đấy, cô bắt được chứng tỏ sắp đến lượt cô kết hôn đấy.”
Đùa gì thế? Hứa Tình Thâm cười cười, nhìn Tưởng Viễn Chu.
Người đàn ông cầm lấy bó hoa: “Chúng tôi đã kết hôn.”
“Anh, em còn chưa tới uống rượu mừng của anh đấy.”
“Cầu hôn, cầu hôn, cầu hôn…”
Hiện trường không biết có người nào đó nói một câu, đám đàn ông bắt đầu kêu to: “Cầu hôn…”
“Anh, em có người bạn làm ở cục dân chính, em bảo cậu ta tra tình trạng hôn nhân của anh, anh chưa lập gia đình đấy!”
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu trầm xuống, Hứa Tình Thâm cũng cảm thấy như vậy là không ổn, cô không đắc tội vị đại gia này nhưng anh ta không muốn mình khó sống, sao vậy?
Nếu chỉ vì nhìn không vừa mắt anh ta sẽ không chỉ một lần mà ba lần nhằm vào cô, nói cho tới cùng là Tưởng gia coi thường cô, mà anh ta vẫn đứng một bên Tưởng gia.
Tưởng Viễn Chu cười lạnh: “Bạn nào của cậu? Nói cho tôi biết một tiếng, tôi sẽ cho cậu ta tra lần nữa.”
“Anh, cho tới giờ anh vẫn chưa tổ chức hôn lễ, đó là thật sao?”
“Tiệc cưới làm hay không làm chỉ cần mọi người vui là được rồi, lại nói tôi cũng không gấp, không cần cậu quan tâm.” Tưởng Viễn Chu dùng sức ném bó hoa trở lại ném dưới chân cô dâu.
Cô dâu khom lưng nhặt bó hoa lên.
Chú rể nhìn đám người, thấy Tưởng Đông Đình xoay người rời đi: “Bác cả, ngài đi đâu vạy? Bác cả, đừng tức giận…”
Hứa Tình Thâm nhìn ra bên ngoài, người sáng suốt cũng có thể nhìn ra được Tưởng gia muốn cô không thể xuống đài, coi như Tưởng Viễn Chu có giúp cô thì được gì? Không chiếm được toàn bọ người thân và bạn bè của anh chúc phúc, nghĩ đến đó Hứa Tình Thâm cũng không vui vẻ gì.
Chú rể nhìn bó hoa cưới: “Còn muốn ném hoa trở về? không tốt lành đâu, các người ném lại lần nữa đi.”
Cô dâu nhìn tình hình trước mắt, lại nhặt hoa ném lần nữa, lúc này không ai đoạt, Hứa Tình Thâm nhìn nhìn thấy bó hoa lại nhằm vào mình, lúc sắp rơi trước người mình cô không định đưa tay nhận.
Không nghĩ tới có một bàn tay duỗi tới nhận lấy bó hoa.
Hứa Tình Thâm nhìn sang bên cạnh, thì ra là Hứa Ngôn.
“Đây là ai vậy?”
“Người phục vụ sao? Có nhầm hay không vậy? người phục vụ cũng có thể tới cướp hoa sao?”
“Cô có phải không biết thân biết phận không vậy?”
Tưởng Viễn Chu cũng nhìn sang.
Hứa Ngôn mặt không đổi sắc nhìn xung quanh, cô dâu thấy vậy cười cười nói: “Không sao, hoa này ai cũng có thể cướp, vốn là một loại chúc phúc.”
Cô ta giẫm giày cao gót đi tới, cánh tay đụng vào người đàn ông bên cạnh: “Không sao, đây là ngày chúng ta kết hôn, anh làm loạn hôn lễ của mình rồi đấy.”
Dĩ nhiên người đàn ông hiểu rõ cho nên không thể phách lối như trước, dù sao một nay cũng là ngày trọng đại của mình.
Hứa Tình Thâm nhìn Hứa ngôn: “Sao cô lại ở đây?”
“Bọn họ đang muốn xem trò cười của ngài.”
Hứa Tình Thâm khẽ cười: “Ai cũng không thể xem trò cười của tôi, tôi không yết ớt như bọn họ nghĩ, trong mắt tôi người mất thể diện không phải là tôi.”
Hứa Ngôn cũng cười theo: “Ngài có thể nghĩ được như vậy là tốt nhất.”
Bên cạnh có người nói với Hứa Ngôn: “Cô đang bưng rượu thì chạy tới đây làm gì?”
“Tưởng thiếu phu nhân giúp tôi, tôi cũng phải giúp ngài ấy.”
Hứa Tình Thâm cầm bó hoa cưới trong tay Hứa Ngôn, cô vuốt vuốt cánh hoa, Tưởng Viễn Chu cầm bó hoa trong tay cô.
“Tình Thâm, hình như anh chưa từng cầu hôn với em.”
Hứa Tình Thâm bĩu môi: “Anh không biết sao?”
Người đàn ông mò mò trên người, Hứa Tình Thâm tò mò: “Anh muốn làm gì?”
“Sớm biết có chuyện vui như vậy thì anh đã chuẩn bị nhẫn rồi.”
“Tưởng Viễn Chu, anh muốn cầu hôn sao?”
Tưởng Viễn Chu lùi ra sau: “Đúng thế.”
Hứa Tình Thâm cầm tay anh: “Không phải anh không thích bị ép buộc sao? Anh xem lúc nãy…”
“Không phải bọn họ muốn ép anh cầu hôn, cũng không biết anh sẽ làm như vậy.”
Hứa Tình Thâm cầm bó hoa từ trong tay anh, cô cẩn thận suy nghĩ,sau đó lại để hoa dưới mũi ngửi, cô chợt lùi về sau một bước, một chân quỳ xuống, hai tay đưa lên cầm bó hoa đưa cho Tưởng Viễn Chu: “Tưởng Viễn Chu, anh nguyện ý gả cho em không?”
Người đàn ông nhướn mày, nhìn xung quanh một chút: “Đừng có đùa.”
“Em không đùa anh.”
Tưởng Viễn Chu kéo tay cô: “Là em gả cho anh chứ không phải anh gả cho em.”
“Em muốn để anh gả cho em.”
Người đàn ông cười nhẹ, chỉ cảm thấy cô đang nói đùa mà thôi.
Không ít người vây quanh, Hứa Ngôn ở đó cũng cảm thấy buồn cười, lời này nói ra đủ mất thể diện, cũng chỉ có Hứa Tình Thâm mới nói ra được.
“Tưởng Viễn Chu, em gả cho anh là chuyện rất bình thường đúng hay không?”
“Dĩ nhiên là thế.”
“Vậy nếu bỏ qua gia sản của anh, địa vị của anh, quyền thế của anh, anh có chịu gả cho em không?”
Tưởng Viễn Chu nhìn người phụ nữ trước mặt mình: “Anh có thể cưới em.”
Hứa Tình Thâm lắc đầu: “Nếu anh không có gì cả, không có tiền, anh ở cùng một chỗ với em sẽ lo lắng sao? Bởi vì em không kiếm được nhiều tiền cũng không có nhà, ngay cả tiền gửi ngân hàng cũng không có.”
Tưởng Viễn Chu vừa nghe lại rơi vào trầm tư, sau đó cười nhẹ: “Không sao, anh có thể ra ngoài kiếm tiền.”
“Vậy nếu em còn dẫn theo hai đứa nhỏ thì sao làm đây?”
Người đàn ông tiến lên, giơ ngón tay xoa xoa giữa hai hàng lông mày của cô, ai bảo cô phải nghiêm túc như vậy, nói giả hay thật cũng không rõ nữa: “Thật ngốc,vậy hai đứa nhỏ đó không phải của chúng ta hay sao?”
“Viễn Chu, em nói thật lòng với anh, nếu là người đàn ông, anh là phụ nữ, em cầu hôn như vậy với anh thì anh có đồng ý không?”
Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm Hứa Tình Thâm, lúc này mới phát hiện gương mặt cô đầy nghiêm túc.
Xung quanh có đủ tiếng dị nghị truyền tới lỗ tai Tưởng Viễn Chu, có người cảm thấy hoang đường còn có người nói làm bộ, nhàn chán nhưng bọn họ vẫn không chịu rời đi, không phải muốn ở lại xem náo nhiệt hay sao?
Tưởng Viễn Chu gật đầu một cái: “Dĩ nhiên là đồng ý.”
“Cho nên… anh không cần cầu hôn em, coi như anh có mất hết tất cả, không còn cái gì khác nữa…”
Hứa Tình Thâm nói xong, tháo chiếc nhẫn trang sức từ trên ngón tay xuống đeo vào ngón tay Tưởng Viễn Chu, chiếc nhẫn trông có vẻ hơi bé.
Hứa Ngôn nói muốn giúp cô để cô tránh khỏi lúng túng nhưng cô ta không biết hiện tại đối với lời này của Hứa Tình Thâm, Tưởng Viễn Chu đã không thể nghe lọt lời nói nào nữa.
Hôn nhân? Giấy chứng nhận? cầu hôn?
Hứa Tình Thâm nhìn vào mắt anh, cô cũng cho anh một đứa con gái, những người này còn nói hôn lễ gì với cô đây?
Chỉ cần cô muốn, một cái hôn lễ mà thôi, một tờ chứng nhận mà thôi, không phải chỉ một phút đồng hò là có thể giải quyết hay sao?