Tưởng Viễn Chu nhìn ngón tay của mình, hôm nay lúc ra khỏi cửa Hứa Tình Thâm cầm lấy hai chiếc nhẫn trang sức đeo lên tay, lần này thì tốt rồi, một chiếc trực tiếp đep vào ngón áp út của anh.
Lão Bạch bước nhanh tới, “Tưởng tiên sinh, không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không sao,nếu là có chuyện thì cũng là chuyện tốt.”
Mọi người ở xung quanh vây xem, ồn ào hẳn lên, cũng không cảm thấy lúng túng.
Có người ở bên tai Tưởng Đông Đình nói: “lão Tưởng, con trai và con dâu ông đang chơi trò gì đây?”
“lão Tưởng, phụ nữ cầu hôn đàn ông, ông có ra mặt không?”
Dĩ nhiên không ít người không thích: “lão Tưởng, người phụ nữ kia nói muốn kết hôn với Tưởng tiên sinh, tôi nghe thấy mà phát hoảng, tôi xem cô ta là cố ý phải không? Làm cho người ta không xuống đài được.”
Tất nhiên những lời này không truyền được đến tai Hứa Tình Thâm, bất quá có nghe thấy cô cũng không lưu tình mà nói: “Mắc mớ gì tới các người?”
Lâm Lâm và Duệ Duệ đi tới, Tưởng Viễn Chu ngồi xổm xuống, hai đứa bé tự giác đứng hai bên, bây giờ Lâm Lâm rất thích quấn lấy anh, Tưởng Viễn Chu ôm lấy hai đứa bé hôn, Hứa Tình Thâm thấy cô dâu và chú rể đi rồi, người xem cũng bắt đầu tản đi.
Hứa Ngôn ở bên cạnh: “Tưởng thiếu phu nhân, không phải các người đã kết hôn sao?”
“Người bên ngoài thích ….., không thừa nhận quan hệ tôi với anh ấy.”
Hứa Ngôn không biết Hứa Tình Thâm nói vậy cho ai nghe, Hứa tình Thâm nhìn cô ta: “Cảm ơn.”
“Không, không cần khách khí, tôi cũng không giúp được gì cho ngài.”
Cách đó không xa Tưởng Viễn Chu đặt hai đứa bé xuống, Hứa Ngôn gật đầu với Hứa Tình Thâm, “Tưởng thiếu phu nhân, tôi còn bận đi trước.”
“Đợi đã” Hứa Tình Thâm gọi cô ta: “Hứa Ngôn, tại sao cô lại tới đây bưng rượu?”
“Tạm thời tôi làm việc ở đây.”
Hứa Tình Thâm liếc nhìn quần áo trên người cô ta: “Thân thể cô đã tốt chưa?”
“Vâng, không đáng lo.”
“Được rồi, nếu cô cảm thấy không muốn nghe thì người khác có khuyên cô cũng vô dụng.”
Hứa Ngôn cúi đầu, bước nhanh rời đi.
Hứa Tình Thâm đi tới chỗ cách đó không xa, không nhìn thấy Tưởng Viễn Chu đâu, cô nhìn quanh một vòng, lão Bạch liền nói: “Tưởng tiên sinh đi có chút việc.”
“Việc gì?”
“Ngài ấy không nói.”
Hứa Tình Thâm nhìn đồng hồ: “Lát nữa còn ăn cơm tối, đúng là không đợi được nữa.”
“Những người đó đúng là quá đáng.”
“Tôi mới không quan tâm họ như thế nào, chẳng qua là lúc này không có chỗ nghỉ ngơi thật tốt.” Hứa Tình Thâm ngồi xuống ghế ngồi bên cạnh, chờ Tưởng Viễn Chu trở lại, cô nghĩ phải nhanh chóng trở về mới được.
Đang lúc nghỉ ngơi
Chú rể ôm lấy cô dâu đi vào, cô dâu ngồi trước gương, thợ trang điểm tháo trang sức xuống giúp cô ta.
Người đàn ông đóng cửa lại, cũng khóa trái cửa, anh ta đứng sau lưng cô dâu nói: “Lão bà, lát nữa em mặc cái gì?”
“Là trường bào.”
Trang sức trên đầu lấy xuống, cô dâu đứng dậy thay quần áo, áo cưới rơi xuống đất, thân thể lả lướt của cô gái lộ ra, bên trong chỉ mặc quần lót và áo ngực, cô cầm lấy trường bào thay vào thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?” Chú rể theo bản năng che chắn đằng trước vợ mình.
Tưởng Viễn Chu gõ cửa: “Đi ra ngoài cho tôi.”
“Nguy rồi, là anh ta.”
Cô dâu cuống quýt dùng trường bào che người mình, “Không phải anh ta sẽ xông vào chứ?”
“Anh, anh tìm em có việc gì không?”
“Đừng nói nhảm, cậu nhanh cút ra ngoài này cho tôi.”
“Đợi một chút, đợi một chút…”
Tưởng Viễn Chu gõ cửa hai cái, “Tôi lấy được chìa khóa rồi, tôi đếm tới ba, nếu cậu không mở cửa tôi sẽ trực tiếp đi vào.”
“Anh, không cần.”
“Một, hai…”
Cô dâu gấp gáp, hiện tại cô có mặc lại quần áo cũng không kịp, cô đấm sau lưng người đàn ông: “Đều tại anh.”
“Ba.”
“Đợi đã.” Người đàn ông bước ra, đến cửa bảo cô dâu nhanh chóng lấy quần áo che đi, anh ta cẩn thận mở cửa, sau đó lách người đi ra ngoài, “Anh, có chuyện gì sao?”
Tưởng Viễn Chu cao hơn em họ một chút, anh nghiêng người dựa vào vách tường, “Tại sao lại khóa cửa?”
“Tiểu…. đang thay quần áo ở bên trong.”
“Ồ…” Tưởng Viễn Chu kéo dài ngữ điệu. Cậu cũng biết mất thể diện, có phải không?”
“Anh, chuyện vừa rồi em đã lấy mặt mũi cho anh, chúng em không nói gì.”
Tưởng Viễn Chu cúi đầu một chút, anh đứng thẳng người, hai tay đưa ra: “Hôm nay là ngày vui của cậu, yên tâm tôi sẽ không để cho cậu khó chịu.”
Người đàn ông cười, “Em biết, từ nhỏ tình cảm chúng ta vẫn rất tốt…”
“Thiết bị bệnh viện chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Yên tâm đi, đã hoàn thành.” Em họ vui vẻ nói: “Anh, lần này phiền toái, em chịu thiệt trước công ty khác, gần đây ba em trước mặt người khác bị đè ép, cuối cùng em cũng có thể xả giận.”
“Cậu phải biết, nếu không phải vì mặt mũi của chú, tôi không thể nào giao bệnh viện cho cậu.”
“Biết, biết.” Người đàn ông gật đầu: “Anh chính là khách hàng lớn nhất của em, là cơm áo của em.”
Tưởng Viễn Chu không biểu hiện gì, ánh mắt lẫm liệt, nhưng mỗi một câu anh nói giọng điệu càng ép sát, kìm nén lửa giận, cũng không có xúc động đánh người nhưng càng là người như vậy mới càng đáng sợ, anh rất giỏi kiềm chế bản thân, cũng giỏi nhất là lúc người ta không đề phòng nhất mà cho người ta một kích.
“Anh, sau này chúng ta hợp tác lâu dài, anh càng mở nhiều bệnh viện em đây đi theo anh càng có lộc ăn.”
Tưởng Viễn Chu cười khẽ: “Qủa thật không tệ, tôi mở mấy bệnh viện, đơn đặt hàng cậu kiếm được không ít đúng không?”
“Đúng là phiền đến anh, phiền đến anh.”
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu nhìn anh ta đột nhiên lạnh lẽo, loại sắc bén đó làm cho người đàn ông kia không nhịn được mà run cầm cập, khóe miệng Tưởng Viễn Chu từ từ thu lại: “Cậu nên gọi Hứa tình Thâm là gì?”
“Chị, chị dâu.”
“Nhưng cho tới bây giờ cậu vẫn không coi cô ấy là chị dâu.” Gương mặt tuấn tú của Tưởng Viễn Chu hơi nghiêng, đôi mắt híp nhẹ, “Thật ra thì tôi có chút không hiểu, cậu đối với cô ấy không tốt, đối với người khác sao lại tốt như vậy?”
“Anh… anh, sau này em sẽ cố gắng đối tốt với chị ấy.”
Tưởng Viễn Chu ở bên cạnh cười lạnh: “Tôi không cần cậu tiếp nhận, chẳng qua tôi đứng ở góc độ của cậu mà lo lắng cho cậu thôi, cậu nhằm cô ấy khắp nơi, có gì tốt sao?”
“Anh cũng biết, bác cực kì không thích cô ấy, ba em lại ở bên cạnh…”
“Cho nên?”
“Chuyện này em cũng không làm nữa, thật đấy, đây là lần cuối.”&