Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 340: Chương 340: chương 238 -2




Tưởng Viễn Chu mất kiên nhẫn, anh đập vào bả vai anh ta một cái: “Trên đời này không có chuyện đó, cậu nói cậu cắn người ta một miếng, sau đó lại nói sau này không cắn nữa, vậy vết sẹo trên người phải làm sao bây giờ?”

Em họ lập tức nhũn ra: “Anh…”

Tưởng Viễn Chu cười lạnh, người đàn ông nhìn thấy có dự cảm xấu.

“Anh, ngày mai chúng ta kí hợp đồng trước đi.”

“Hợp đồng?” Tưởng Viễn Chu cho tay vào trong túi, “Cuối cùng cậu cũng nhớ tới, hợp đồng cậu và tôi còn chưa kí.”

“Mấy ngày nữa thiết bị sẽ về đến bệnh viện.”

“Làm theo hợp đồng đi, nếu không có hợp đồng cái gì cũng không có.”

Người em họ nghe vậy sắc mặt xanh mét: “Anh, anh không thể đối với em như vậy, đổ một số tiền lớn vào em còn nhờ nó để lật người đấy.”

“Người muốn dựa vào gốc đại thụ là tôi đây cho tới giờ cũng không phải chỉ mình cậu, cậu dựa vào tôi còn muốn chém cây tôi, nếu thì cậu thử một chút.” Tưởng Viễn Chu nói xong xoay người rời đi.

Người đàn ông sắp phát điện, “Anh, anh thật sự làm vậy sao, em với anh trở mặt nhau là anh hại chết em.”

“Chết thì chết đi, chỉ cần tôi không chết là được.” Người đàn ông không quay đầu, bước nhanh đến hành lang.

Người em họ muốn bước lên cánh cửa phía sau liền mở ra.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Không sao, không sao.”

Cô dâu kéo tay anh ta, “Cả đời chỉ đám cưới một lần, anh đứng ở đây cho em.”

Tưởng Viễn Chu bước đi cảm giác không thoải mái, anh đưa tay trong túi ra nhìn, nhìn thấy chiếc nhãn Hứa tình Thâm đeo cho anh.

Anh chưa bao giờ đeo nên chưa quen.

Khóe miệng không tự chủ nhếch lên, Tưởng Viễn Chu nghĩ nên để cho người ta thiết kế một đôi nhẫn, anh có nhiều ý tưởng muốn để cho người ta thiết kế, anh muốn một kiểu độc nhất vô nhị,

Phòng nghỉ

Hứa Ngôn bưng một cái mâm vào, cô gõ cửa hai cái.

“Vào đi, cửa không khóa.”

Hứa Ngôn mở cửa đi vào, bên trong có mấy người đàn ông trẻ tuổi đang đánh bài, Hứa Ngôn đi vào : “Ngài khỏe, đây là rượu của các ngài.”

Một người đang hút thuốc, liếc cô một cái: “Hôm nay người ở hôn lễ cướp hoa cô dâu là cô sao?”

Trong lòng Hứa Ngôn kéo xuống: “Tôi không cướp, chẳng qua đúng lúc bắt được.”

“Thì ra cô muốn kết hôn như vậy?”

Hứa Ngôn để rượu xuống, muốn rời đi thì hai người đàn ông đứng dậy, ngăn cản đường đi của cô, “Nếu cô muốn kết hôn như vậy thì chúng ta cùng cô động phòng trước thế nào?”

“Các người muốn làm gì?”

“Không phải cô thích phá hư chuyện tốt của người khác sao?” Người đàn ông đẩy cô ta, Hứa Ngôn lùi về phía sau suýt chút nữa thì ngã.

Cô thấy mấy người kia cũng đứng lên, cô chợt đụng phải một người đàn ông, sau đó chạy nhanh ra cửa.

Tên còn lại phản ứng nhanh sải bước đuổi theo, tay cô mới chạm vào cửa thân thể đã bị người khác ôm lấy.

Người đàn ông ôm hông cô, hai chân Hứa Ngôn bay lên trên không, “Cứu mạng. buông tôi ra, buông ra.”

Cô bị ném lên ghế salon, vết thương vừa mổ đau làm cô không ngồi dậy nổi, cô ấn một tay lên vết thương, “Các người đừng như vậy, tôi không muốn phá hỏng chuyện của ai.”

Một người đàn ông cầm mắt cá chân của cô ta: “Lúc nãy còn chưa để ý, cô gái này dáng dấp không tệ…”

“Đúng thế…”

Hứa Ngôn hét to :”Cứu mạng, cứu mạng…”

“Che miệng cô ta lại.”

“Mau.”

Cô kịch liệt giằng co, cũng không kịp cảm nhận đau đớn trên người, thật vất vả đẩy người đằng sau đứng lên lại bị người phía sau lôi trở về.

“Cứu mạng.”

Tưởng Viễn Chu đi qua nghe tiếng cứu hết sức chói tai, anh nghe bên trong truyền đến tiếng lộn xộn, ánh mắt anh nhìn lên cửa, anh đưa tay nhấn một cái cửa liền mở ra.

Anh đứng ở bên ngoài, thấy mấy người đang đè chặt người phụ nữ, gương mặt Tưởng Viễn Chu hiện lên sự giễu cợt, đúng là đám bạn bè súc sinh, không khác gì nhau.

Hứa Ngôn nhìn ra cửa, tuyệt vọng như thấy được ánh sáng, cô thấy người ở đó là Tưởng Viễn Chu, nhưng chẳng qua nhìn một lần không xác định.

Cô chỉ có thể liều mạng hét lên: “Cứu, Tưởng tiên sinh cứu.”

Cho dù không phải cô cũng hy vọng bọn họ nghe ba chữ Tưởng tiên sinh có thể bỏ qua cho cô lần này, có người nghe được Tưởng tiên sinh cũng không quay đầu lại, trong miệng giễu cợt: “Thì ra trong lòng cô đang nhớ đến Tưởng tiên sinh.”

“Không trách được hoa cưới của Tưởng thiếu phu nhân cũng cướp.”

Tưởng Viễn Chu bước lên hai bước: “Làm cái gì vậy? Làm sao lại náo nhiệt như vậy?”

Hứa Ngôn nghe rõ giọng của anh, hai người đàn ông nghe được nghiêng người nhìn lại, cô thấy Tưởng Viễn Chu bước tới.

Cho nên loại chuyện anh hùng cứu mỹ nhân cho tới giờ giống như cổ đại, chỉ lúc gặp khó khăn Hứa Ngôn mới hiểu được, lúc này người có thể đưa tay ra, dù người đó có địa vị thế nào, tưởng mão ra sao, chỉ cần có thể cứu cô khỏi nước sôi lửa bỏng thì người đó chính là anh hùng.

Gương mặt Hứa Ngôn run rẩy, nước mắt tuôn rơi: “Tưởng tiên sinh, cứu tôi.”

Người đàn ông đè vai cô ta đứng lên, nhìn Tưởng Viễn Chu: “Tưởng tiên sinh.”

“Muốn chơi thì ra ngoài chơi, hôm nay là ngày như vậy sợ không hợp chuyện này, lại nói một người phục vụ không đáng nói có thể làm cho các người mất khống chế như vậy sao?”

“Tưởng tiên sinh, người đàn bà náy không hiểu phân tấc…”

“Vì chuyện hoa cưới cô dâu sao?”

Mấy người này nhìn nhau sau đó lắc đầu.

Tưỡng Viễn Chu đến chỗ đám người, trên người Hứa Ngôn không có gì vướng mắc, cô ta giùng giằng ngồi dậy, trên mặt còn nước mắt, tay ôm lấy chỗ vết thường, Tưởng Viễn Chu nhìn cô ta: “Có thể đi sao?”

Hứa Ngôn vội vàng gật đầu.

“Được rồi, chúng ta đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.