Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 341: Chương 341: chương 238 -3




“Đợi đã.” Lúc này một người đàn ông ở bên cạnh mở miệng: “Tưởng tiên sinh, ngài cứ thế mang người đi sao”

Tưởng Viễn Chu hỏi ngược lại :”Nếu không thì sao?”

Người đàn ông đứng dậy: “Cô ta chỉ là một phục vụ mà thôi, lại nói lúc nãy cô ta làm đổ rượu, chúng tôi trừng phạt cô ta cũng là bình thường.”

Tưởng Viễn Chu nhìn sang, thấy có chén rượu bể tan tành trên mặt đát, “Tôi biết người phụ nữ này, cho nên tôi muốn mang cô ta đi.”

“Ngài mang đi cũng được thôi, trừ khi ngài nói một câu, cô ta và ngài có quan hệ.” Người đàn ông nở nụ cười ti bỉ, nhìn Hứa Ngôn: “Nếu không phải chăng Tưởng tiên sinh rảnh rỗi quản nhiều không?”

Người đàn ông liếc mắt tới bạn mình, đối phương cho hai tay vào túi, anh ta lui về sau, mở điện thoại ghi âm, Tưởng Viễn Chu đưa mắt nhìn.

Anh tiến lên một bước kéo tay Hứa Ngôn, kéo cô lại gần, có người muốn ngăn, Tưởng Viễn Chu cười: “Muốn cản tôi?”

“Tưởng tiên sinh, nếu ngài mang cô ta đi như vậy vậy ngài để mặt mũi chúng tôi ở đâu?”

“Mặt của các người các người có thể lựa chọn không cần.” Tưởng Viễn Chu mang Hứa Ngôn ra ngoài, mặc dù có người không cam lòng, nhưng ai cũng không dám ngăn cản. Anh nói gì là cái đó, Tưởng Viễn Chu đã quen bá đạo như vậy, muốn anh thừa nhận có quan hệ mới thả người, dựa vào cái gì?

Đến bên ngoài, Tưởng Viễn Chu buông tay, Hứa Ngôn vô lực dựa vào tường, thở hổn hển.

“Cô thế nào?”

“Vết thương của tôi thật đau, lúc nãy giãy giụa có chạm vào.”

Tưởng Viễn Chu thấy cô ta khom lưng, bộ dáng đau đớn không chịu được: “Hay là đi bệnh viện xem một chút.”

Hứa Ngôn ấn nhẹ vết thương, cô ta gật đầu: “Tôi chỉ sợ vết thương lại nứt ra.”

“Để tôi cho lái xe đưa cô đi.”

Hứa Ngôn rên rỉ, trên trán đổ mồ hôi, thân thể muốn ngã xuống, Tưởng Viễn Chu thấy cô ta như vậy, lông mày nhíu lại: “Tôi gọi điện thoại.”

“Tưởng tiên sinh, không cần như vậy… công việc của tôi vẫn còn, đi như vậy không được.”

Tưởng Viễn Chu không nghe lời cô ta, anh đi tới một bên gọi điện thoại.

Hứa Ngôn không nghe thấy anh nói gì, càng không biết anh gọi điện thoại cho ai.

Không bao lâu Tưởng Viễn Chu quay lại, “Cô vào bên trong phòng ngồi nghỉ, đừng lộn xộn.”

Hứa Ngôn do dự nhìn trong phòng, Tưởng Viễn Chu đẩy cửa đi vào, gọi mấy người đang đánh bài di ra. Hứa Ngôn cảm giác mỗi bước đi giống như bị người dùng dao cắt qua, cô ngồi ở trên ghế salon.

“Ngại quá, phiền toái đến ngài.”

Tưởng Viễn Chu nhìn cô ta: “Không sao, coi như không phải cô tôi cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”

Tưởng Viễn Chu gọi điện thoại là tài xế, Hứa Ngôn dựa vào ghế dựa đằng sau, đau đến co người lại.

“Có phải đau quá hay không?”

Hứ Ngôn cắn môi, nước mắt cũng không nhịn được rơi xuống, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Tưởng Viễn Chu vúi đầu.

Cửa mở ra, Hứa Ngôn nhìn sang, thấy người tới là Hứa Tình Thâm.

“Làm sao vậy?”

Tưởng Viễn Chu chỉ Hứa Ngôn: “Có lẽ động đến miệng vết thương.”

Hứa Tình Thâm đứng trước mặt hai người, lộ ra sự ân cần: “Hứa tiểu thư, tôi đã nói cô còn chưa khôi phục tốt, hết lần này lần khác cô còn không tin.”

Làm sao Hứa Ngôn cũng không nghĩ đến người tới là Hứa Tình Thâm, cô ta không biết nên nói tiếp như thế nào, “Không, là lúc nãy tranh chấp với người khác… tôi, may có Tưởng tiên sinh… tôi, vết thương của tôi không đáng ngại.”

“Cô là người lớn rồi còn tranh chấp với người khác,” Hứa Tình Thâm thuận miệng nói một câu, “Để tôi kiểm tra vết thương cho cô.”

“Không cần.” Hứa Ngôn vội vàng cự tuyệt.

Hứa Tình Thâm ngồi bên người cô ta: “Tôi là bác sĩ, cô còn không tin tôi? Lại nói nếu không có chuyện gì cô cũng không cần đi bệnh viện, đỡ phải chạy tới chạy lui.”

“Kiểm tra đi.” Tưởng Viễn Chu nói xong đứng dậy, “Không phải cô không muốn đi bệnh viện sao? Để Tình Thâm xem qua như thế nào.”

“Viễn Chu, ra ngoài trước đi.”

“Được.”

Hứ Ngôn co mặt, Tưởng Viễn Chu nhanh chóng ra ngoài, âm thanh của Hứa Tình Thâm truyền đến tai cô ta: “Lúc Viễn Chu gọi điện cho tôi nói cô không muốn đi bệnh viện, là tôi không yên tâm mới qua đây xem cho cô.”

Hứa Ngôn nắm chặt bàn tay mình, tiếng đóng cửa truyền vào.

“Không, không sao.”

Hứa Tình Thâm nhìn tay Hứa Ngôn: “Cô yên tâm, tôi là bác sĩ, tôi nói không sao thì nhất định không sao.”

Hứa Ngôn không nói gì, chỉ có thể vén áo lên.

Hứa Tình Thâm cẩn thận kiểm tra, một lúc sau cô mới thu tay đứng dậy: “Qủa thật không đáng ngại, cô yên tâm.”

“Cảm ơn.”

Hứa Tình Thâm ngồi vào ghế salon đối diện cô ta, trên đất còn mảnh vunh thủy tinh, dưới chân bừa bãi vô cùng, tầm mắt Hứa Tình Thâm nhìn một vòng, sau đó nhìn Hứa Ngôn, “Thật là đúng dịp, ở đâu cũng gặp được Hứa tiểu thư.”

“Vâng.”

“Hứa tiểu thư còn muốn tới bệnh viện sao?”

“Không, không cần.” Hứa Ngôn xua tay, “Tôi không sao, là do Tưởng tiên sinh không yên tâm, để tôi đến bệnh viện kiểm tra một chút.”

“Anh ấy mở bệnh viện di nhiên hy vọng mọi người tới bệnh viện, cô đừng xem anh ấy nói là thật.”

Hai tay Hứa Ngôn khoanh lại, Hứa tình Thâm không có ý đứng dậy, Hứa Ngôn che vết thương, “Tưởng thiếu phu nhân, tôi đi trước.”

“Đợi đã.” Hứa Tình Thâm gọi cô ta.

Hứa Ngôn đối mặt với Hứa Tình Thâm, Hứa Tình Thâm cười: “Hứa tiểu thư, có cảm thấy chúng ta có nên đi thẳng vào vấn đề không?”

Trong lòng Hứa Ngôn kinh hoảng, nhưng vẫn cố gắng áp xuống: “Tưởng thiếu phu nhân muốn nói gì?”

“Như chuyện tôi không muốn gặp cô nhưng trùng hợp cô luôn xuất hiện trước mặt chúng tôi, một lần hai lần thì thôi, nhưng lại rất nhiều, thực tế càng dễ lộ chân tướng, không phải sao?”

“Tưởng thiếu phu nhân, tôi không hiểu cô nói gì.”

Hứa Tình Thâm không thích vòng vo với người khác: “Mặc dù tôi không xác định lần bắt cóc lần đó là xui xẻo như cô nói hay là…”

Hứa Ngôn không nghĩ tới ngay cả chuyện kia cô cũng hoài nghi: “Chẳng lẽ ngài cho rằng tôi có liên quan đến chuyện bắt cóc?”

“Có thể không liên quan nhưng sau khi các người trở lại Đông thành, cô đều vô tình hoặc cố ý đến vẫn Tưởng Viễn Chu, điểm này cô dám phủ nhận sao?”

Hứa Ngôn bị nhìn dọa sợ, đưa mắt nhìn :”Ngài hiểu lầm.”

“Vậy nếu không muốn sau này tôi còn hiểu nhầm, Hứa tiểu thư có phải suy nghĩ thật kĩ sau này không xuất hiện trước mặt Viễn Chu nữa?”

Cô nói thẳng như vậy xem như chuyện đương nhiên.

Hứa Ngôn nhíu mày: “Tưởng thiếu phu nhân, tôi gặp Tưởng tiên sinh là vị vừa vặn trùng hợp thôi.”

“Tùy cô nói thế nào, Hứa Ngôn, Tưởng tiên sinh đưa cô hai vạn cô không cần trả, sau này mong cô không cần nghĩ nhiều.”

“Tưởng thiếu phu nhân, chẳng lẽ một chút tự tin cô cũng không có?” Hứa Ngôn nhìn người phụ nữ trước mặt, Tưởng Viễn Chu thích cô ta cái gì? Sắc đẹp sao? “Khẩu khí nói chuyện như vậy của ngài, nếu Tưởng tiên sinh nghe được có phải sẽ ghét không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.