Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 342: Chương 342: Chương 239: Có phải anh coi trọng người khác hay không?




Hứa Tình Thâm nghe thế, đôi lông mày không khỏi nhăn lại: “Anh ấy ghét ai? Tôi sao?”

“Tưởng tiên sinh không thể không có một chút tự do chứ? Huống hồ tôi cũng chỉ vô tình gặp được ngài ấy, ngài ấy cũng chỉ vô tình cứu tôi, lần này cũng vậy mà thôi. Tưởng thiếu phu nhân yên tâm, mượn tiền ngài ấy tôi sẽ trả.”

“Đó là chuyện của cô.” Hứa Tình Thâm đứng dậy, từ trên cao nhìn chằm chằm vào Hứa Ngôn, “Nhà họ Tưởng như thế nào tôi không để ý, nhưng trên đời này chỉ cần Tưởng Viễn Chu còn cần tôi là được.”

“Tưởng thiếu phu nhân…không phải ngài cảm thấy tôi và Tưởng tiên sinh xảy ra chuyện gì đấy chứ?”

Hứa Tình Thâm không hề khách khí nói: “Phụ nữ trời sinh có giác quan thứ sáu nhạy bén, tôi tin vào trực giác của mình.”

Hứa Ngôn nắm chặt tay, Hứa Tình Thâm không cho cô ta cơ hội thở dốc, “Cô có thể thừa nhận, trong lòng cô không có chút ý nghĩ nào như vậy hay không.” Hứa Ngôn không lập tức trả lời lại, kể từ lần đầu tiên gặp được Tưởng Viễn Chu cho tới nay cô ta đều bày ra tư thái biết tiến biết lùi.

Nhưng hiện tại cô ta bị ngăn ở chỗ này, liên tục bị đánh lùi, thậm chí còn bị Hứa Tình Thâm chọc thủng mọi ngụy trang.

Hứa Tình Thâm nghiêng đầu: “Nói thật, dù cô có tâm tư riêng với anh ấy, tôi cũng không lạ gì. Thử hỏi Tưởng Viễn Chu ở khắp Đông thành này có người phụ nữ nào không động lòng? Trước có tiểu thư nhà họ Vạn, sau có tiểu thư là họ Lăng, hiện tại có cô Hứa tiểu thư…”

Sắc mặt Hứa Ngôn thay đổi, tất nhiên cô ta biết bối cảnh gia sản nhà Vạn Dục Ninh và Lăng Thì Ngâm như thế nào, mà cái tên Hứa tiểu thư này chỉ có duy nhất một lợi thế là dựa vào Hứa Tình Thâm không phải sao? Hứa Tình Thâm nhấc chân ra ngoài, đến cửa cô đưa tay mở cửa ra.

Tưởng Viễn Chu ở bên ngoài, Hứa Ngôn đưa mắt nhìn, thấy người đàn ông đưa tay kéo Hứa Tình Thâm.

“Mới kiểm tra vết thương cho người ta, còn chưa trừ độc.”

Hứa Ngôn như bị người ta hung hăng quăng một cái tát, Tưởng Viễn Chu nhìn vào trong: “Có sao không?”

“Không sao, vết thương làm sao dễ vỡ như vậy?”

“Vậy thì tốt.”

Hứa Tình Thâm không cho anh đụng vào tay mình, chỉ lấy tay khoác lên khuỷu tay người đàn ông: “Còn phải chờ ăn tối xong mới đi sao?”

“Mệt sao?”

“Ừ, mang theo trẻ con là mệt nhất.”

Hứa Tình Thâm càng nói càng đi xa, Tưởng Viễn Chu cũng nghe theo cô: “Vậy chúng ta trở về luôn, buổi tối ăn ở nhà.”

“Có được không?”

“Chỉ có em muốn không có chuyện em không thể.”

ở bên ngoài chỗ diễn ra hôn lễ, Tưởng Viễn Chu để cho lão Bạch mang Lâm Lâm và Duệ Duệ tới, lão Bạch biết bọn họ rời đi nên nhanh chóng an bài xe.

Ngồi vào trong xe hai đứa bé chơi vui vẻ, xe mới đi được năm phút đã cảm thấy mệt.

Lão Bạch làm xong lại nhìn đồng hồ, “Tưởng tiên sinh, tầm năm sáu giờ tôi quay lại đón ngài có được không?”

“Không cần, buổi tối chúng tôi ăn ở nhà.”

“Ở nhà?”

Lão Bạch khó tin, “Nhưng mà đi giờ sao?”

“Đúng vậy, mang theo trẻ con chạy tới chạy lui, đứa trẻ cũng mệt, chúng tôi cũng mệt.”

“Được.”

Hứa Tình Thâm ngáp một cái, dựa đầu lên vai Tưởng Viễn Chu: “Lúc nãy em mới làm chuyện xấu.”

“Cái gì?”

“Em bảo Hứa Ngôn sau này cách xa anh một chút.”

Lão Bạch ngồi nghiêm túc, vừa nghe vậy liền xoay người bát quái: “Tưởng thiếu phu nhân, cô ta làm chuyện gì sao?”

“Người phụ nữ có giác quan thứ sáu, anh có tin không?”

Lão Bạch lập tức nghĩ tới chuyện gì đó “Mặc dù tôi không có nhưng tôi tin phụ nữ có giác quan thứ sáu.” Hứa Tình Thâm còn chưa nói rõ đã bị lão Bạch chốt một câu như vậy, Tưởng Viễn Chu nhướng mày: “Ví dụ thử xem.

“Mấy ngày trước tôi nói muốn cho Tô Lạp một niềm vui, không nói cho cô ấy biết tôi sẽ tới đón cô ấy, vừa đến công ty của cô ấy thì cô ấy đã gọi tới rồi, hỏi tôi ở đâu. “ Lão Bạch mới nhắc đến tên người phụ nữ này gương mặt liền vui vẻ, “Tôi nói tôi bảo cô ấy đoán, cô ấy liền đoán có phải tôi đến công ty của cô ấy không. Cô ấy nói đó là giác quan thứ sáu, Tưởng thiếu phu nhân, ngài nói có đúng không?”

Tưởng Viễn Chu lui về sau, “Anh thật ngốc, anh mở miệng bảo cô ấy đoán, cái này mà gọi là đoán sao? Nhất định là ở chỗ gần cô ấy.”

“Cũng không thể nói như vậy, tôi cảm thấy… chính xác.”

“Ha ha.”Tưởng Viễn Chu ngồi dậy, Hứa Tình Thâm nhìn anh như đứa trẻ, “Lão Bạch, tôi phát hiện kể từ khi anh yêu đương liền thích cãi lại tôi, tôi nói cái gì anh liền phản bác lại cái đó, nghiêm túc một chút.”

Lão Bạch nhìn Hứa Tình Thâm một chút: “Tưởng thiếu phu nhân, tôi đang đồng ý quan điểm của ngài.”

Tưởng Viễn Chu nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, lúc này mới buông tha, “Em bảo Hứa Ngôn sau này cách xa anh một chút?”

“Ừ.”

“Được, em thích là được rồi.”

Hai người này thật là….

Nói những lời như vậy còn để cho người khác làm sao bát quái được nữa? lão Bạch duy trì tư thế cũ: “Tưởng thiếu phu nhân, có phải Hứa Ngôn nói gì với ngài không?”

“Cô ta không nói gì nhưng cô ta thường xuất hiện như vậy tôi cảm thấy không ổn.”

Lão Bạch cẩn thận suy nghĩ: “Tưởng thiếu phu nhân, thì ra ngài đang ghen.”

Hứa Tình Thâm không có biểu tình gì nhìn chằm chằm anh ta: “Bây giờ anh mới thấy sao?”

Gương mặt tuấn tú bên cạnh không nhịn được nhếch môi cười, đến gần lỗ tai Hứa Tình Thâm: “Chỉ là Hứa Ngôn mà thôi, không làm được gì.”

“Không làm được gì?” Hứa Tình Thâm hỏi.

“Không làm được gì để anh phải phạm sai lầm.”

Hứa Tình Thâm cũng không thấy có gì nên chân mày vẫn giãn ra, nhưng sau khi nghe lời này của Tưởng Viễn Chu thì hai hàng lông mày liền nhíu lại, “Hứa Ngôn không làm được gì có thể làm cho anh phạm sai lầm?”

Người đàn ông nhìn cô, suy nghĩ một chút: “Em đang hiểu ý gì đây?”

“Tưởng thiếu phu nhân.” Lão Bạch chỉ sợ hai người cãi nhau: “Tưởng tiên sinh không phải ý này, ý ngài ấy là trên đời này không có ai khiến cho ngài ấy có thể phạm sai lầm.”

“Cô ta thì coi là cái gì?” Tưởng Viễn Chu nhìn Hứa Tình Thâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.