“Vậy em thì coi là cái gì?” Hứa Tình Thâm chỉ vào mình.
Lão Bạch vội vàng cắn răng, Hứa Tình Thâm nâng tay trái, cùi chỏ chống lên cạnh cửa sổ xe: “Nói thật, trong lòng Hứa Ngôn nghĩ gì em không biết nhưng cô ta xuất hiện như vậy, mỗi lần xuất hiện đều là bộ dáng đáng thương, đều là anh giúp đỡ, em cũng không thể không phòng, người đàn ông nào cũng thích phụ nữ dịu dàng yếu đuối, một giọt nước mắt, một ánh mắt…”
Tưởng Viễn Chu cũng học bộ dáng của nàng: “Anh không thích bộ dáng dịu dàng, yếu đuối.”
“ Ăn một món nhiều sẽ cảm thấy nhàm chán, không phải sẽ luôn đổi khẩu vị hay sao?”
Tưởng Viễn Chu thấy cô không phải nói đùa, nhưng anh so với Hứa Tình Thâm càng nghiêm túc hơn: “Em lặp lại lần nữa?”
Anh lại gần, chợt cầm lấy tay Hứa Tình Thâm: “Có phải hôm nay em xem trọng người nào hay không?”
“Nói linh tinh cái gì vậy?”
“Thành thật nói đi.”
Lão Bạch nhìn người đàn ông lại gần Hứa Tình Thâm, anh ta nhìn ra ngoài, Tưởng Viễn Chu chặn lại gương mặt của Hứa Tình Thâm.
“Bây giờ em đang nói với anh đấy.” Hứa Tình Thâm giơ tay lên, nắm lấy cổ tay người đàn ông.
Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, mi mắt của Hứa Tình Thâm cực kì tinh xảo và đẹp mắt, có nhiều người phụ nữ thuộc về ngoại hình, mà cô thì sao? Cô là loại dùng ánh mắt giết người.
Thường ngày bày ra vẻ mặt này đã đủ câu dẫn người ta rồi, hôm nay trang điểm lên càng tô thêm vẻ đẹp của cô như từ trong tranh vẽ đi ra. Tưởng Viễn Chu càng nghĩ như vậy càng cảm thấy da thịt tê dại, anh không nhịn được hôn lên môi cô.
Hứa Tình Thâm mở to mắt, lão Bạch nhanh chóng xoay người, tài xế cũng nghiêm túc lái xe.
Cô đẩy tay anh ra: “Làm gì vậy?”
“Không phải em sợ anh đổi khẩu vị sao? Anh là đang chứng minh cho em.”
“Tiếp tục đề tài vừa rồi đi.”
“Em nói.”
Hứa Tình Thâm lau môi mình, buồn bực nói: “Sau này phụ nữ bên cạnh anh, em để cho anh đuổi hết.”
Lão Bạch vểnh tai nghe, phụ nữ bên cạnh Tưởng Viễn Chu không ít, ví dụ như… bác sĩ bên trong bệnh viện.
“Được.” Tưởng Viễn Chu nói.
Hứa Tình Thâm trừng anh: “Không có thành ý.”
Lão Bạch cho dù có ngốc cũng hiểu được, Hứa Tình Thâm đang cố ý gây chuyện, nhưng Tưởng Viễn Chu không tức giận: “Bên cạnh anh trừ em và Lâm Lâm ra không cần phụ nữ khác.”
Phía trước, Lão Bạch suy nghĩ, nhỡ may ngày nào đó Tô Ngôn Xảo cũng hỏi như vậy, anh nên làm gì bây giờ?
Phía sau Hứa Tình Thâm cười khẽ: “Không thèm nói với anh nữa, dù sao nói đi nói lại cũng không nói được anh.”
Như vậy là tốt rồi sao?
Lão Bạch nhịn không được quay đầu lại, Tưởng tiên sinh đúng là cao thủ, biết dỗ người ta, được, anh vừa học hỏi được một chiêu.
Hiện trường hôn lễ
Phó Lưu Âm tìm một chỗ yên tĩnh, vẫn ngồi như vậy, ngay cả hôn lễ vừa rồi cũng không xem.
Cô không thích náo nhiệt, Mục Kình Sâm có việc giao tiếp của anh ta cũng không cần cô lúc nào cũng đi theo.
Lúc người đàn ông tìm được cô, cô đang ngồi cạnh bàn nhàm chán nhìn chỗ cách đó không xa.
Mục Kình Sâm ngồi xuống: “Đổi giày dưới chân đi.”
“Cái gì?” Nhất thời Phó Lưu Âm không kịp phản ứng lại.
Người đàn ông mở hộp giày, lấy một đôi giày từ trong ra, “Tôi gọi điện thoại đến cửa hàng, đoán chừng kích thước của em, cầm một đôi giày mềm bằng da tới đây. Thử một chút.”
Phó Lưu Âm lùi hai chân ra đằng sau, cô đưa mắt nhìn xung quanh: “Có được không?”
Mục Kình Sâm kéo khăn trải bàn, một tay kéo chân Phó Lưu Âm: “Đi vào đi.”
Cô nghe lời anh, ngoan ngoãn đưa chân ra, người đàn ông cầm giày, anh ngồi xổm xuống đưa giày vào chân cô, sau đó thả khăn trải bàn ra, “Thử một chút.”
“Thật ra không cần phiền toái như vậy, tôi ở đây ngồi là tốt rồi, không đi lại chân cũng không đau.”
“Nếu ngay cả đi một bước đều khó chịu thì không thể miễn cưỡng chống đỡ.”
Phó Lưu Âm đổi giày, nhếch môi cười: “Thoải mái.”
Người đàn ông vén khăn trải bàn lên, một tay kia đưa về phía Phó Lưu Âm: “Đứng lên một chút.”
“Ừ.”
Đôi giày dưới chân cũng không phải bệt hoàn toàn bệt nhưng độ cao này cũng không mệt, Phó Lưu Âm ở tại chỗ đi hai vòng: “Khá hơn nhiều rồi.”
Mục Kình Sâm khom lưng đặt đôi giày cô vừa cởi vào hộp giày.
Buổi tối, lúc trở về thì đã khuya, anh em nhà họ Mục uống nhiều rượu, quay trở lại nhà họ Mục, sau khi xuống xe Mục Kình Sâm đưa tay ôm lấy Phó Lưu Âm.
Cô không có thói quen ở trước mặt người khác như vậy, Phó Lưu Âm kéo tay anh xuống, “Có phải uống nhiều quá hay không?”
Mục Thành Quân đi phía sau, nhìn thấy đôi chân Phó Lưu Âm ở dưới ánh trăng chiếu sáng, cô đưa tay đỡ Mục Kình Sâm: “Anh không uống nhiều thật sao?”
“Không có.”
Mấy người đi vào trong nhà, Lăng Thì Ngâm dựa vào ghế salon, thấy ở cửa có bóng dáng đung đưa, cô đứng lên :”Thành Quâ.”
Mục Phu nhân buông Kỳ Kỳ trong ngực ra, tiến về phía hai đứa con trai: “Có phải uống rượu hay không?”
“Mẹ, con đã bảo nhà bếp chuẩn bị canh giải rượu rồi.”
Mục phu nhân xấu hổ, kể từ lúc Mục Triêu Dương chết đi, bà không chăm sóc tốt cho hai người con trai, may mà Lăng Thì Ngâm còn nhớ được, bận rộn một hồi.
Mục Kính Sâm xua tay :”Con không uống say, mẹ, chúng con lên lầu nghỉ trước.”
“Không được, uống canh giải rượu rồi lại lên.”
Mục Kình Sâm không có cách nào, ngồi xuống, Kỳ Kỳ đung đưa lỗ tai.
Thân thể Lăng Thì Ngâm chưa khỏe, Mục Thành Quân ngồi trong phòng khách, ngồi lâu chỉ sợ không về phòng được, cô ta nói với Mục phu nhân không thoái mái, Mục phu nhân cũng để cho cô ta nhanh chóng nghỉ ngơi.
Uống canh giải rượu xong, mấy người cùng Mục phu nhân nói mấy câu, lúc lên lầu Mục phu nhân đi đằng trước.
Mục Kình Sâm và Phó Lưu Âm vào phòng ngủ, người đàn ông móc chìa khóa mở cửa ra.
Mục phu nhân về phòng mình, không thấy Kỳ Kỳ liền ra ngoài tìm một vòng, chợt thấy Kỳ Kỳ đang ở phía trước.
“Kỳ Kỳ.”
Con chó nhỏ như bị che mắt, chạy toán loạn khắp nơi, còn đụng vào tường nhiều lần.
Mục phu nhân giật mình, “Kỳ Kỳ.”
Cách đó không xa, Mục Kình Sâm mở cửa phòng, Phó Lưu Âm đi vào, Kỳ Kỳ đụng cánh cửa, nói nhanh chóng chạy vào phòng phía trước, nhảy vào đúng phòng Mục Kình Sâm.
Phó Lưu Âm bị dọa sợ, lúc lấy lại tinh thần mới biết là con chó của Mục phu nhân.
“Kỳ Kỳ, ra ngoài.” Mục Kình Sâm quát to một tiếng.
Nhưng Kỳ Kỳ căn bản không nghe lời, thậm chí nó còn nhảy lên giường hai người.
Lăng Thì Ngâm vừa muốn xuống lầu liền nghe tiếng động, đi tới cô thấy Mục phu nhân đang lo lắng đứng ở cửa: “Kỳ Kỳ, mau ra đây.”
Phó Lưu Âm đứng ở bên cạnh Mục Kình Sâm, bình thường Kỳ Kỳ rất khéo léo, hôm nay như vậy nhất định có gì đó không đúng, hình như ăn phải thứ gì không tốt.
Cô nghĩ tới đây trong lòng chợt lót, bên trong bàn trang điểm của cô còn để lại chứng cớ bỏ thuốc cho Lăng Thì Ngâm.