Lăng Thì Ngâm đi tới cửa, thấy Mục phu nhân nóng nảy, “Mẹ, làm sao vậy?”
“Không biết có phải Kỳ Kỳ bị bệnh hay không, con xem nó một chút.”
Lăng Thì Ngâm thấy con chó kia ở trong phòng chạy tới chạy lui còn leo lên giường, lại từ trên ghế leo lên bàn trang điểm: “Mau để nó đi ra ngoài đi, Con xem Âm Âm bị dọa sợ rồi.”
Mục Kình Sâm tới trước bàn trang điểm, đưa tay muốn bắt nó lại, Kỳ Kỳ liền nhảy xuống đất, lại chui xuống phía dưới, người đàn ông kéo ghế, “Đi ra ngoài cho tao.”
Mục Phu nhân vào phòng: “Kỳ Kỳ ngoan, mau ra đây.”
Phó Lưu Âm buông tay nắm nhẹ nắm đấm, cô đứng ở cửa, sau khi Mục Kình Sâm đứng dậy, Kỳ Kỳ liền chui ra, chạy nhanh lại đụng vào Phó Lưu Âm, cô giật mình, tránh ra liền nghe thấy đằng sau truyền tới rầm một tiếng, hình như có đồ của Lăng Thì Ngâm bi đụng đổ ở trong phòng.
Bên trong có mấy thứ linh tinh, còn có khăn giấy và thuốc ngừa thai đã mở.
Lăng Thì Ngâm đi vào, đến bên cạnh Mục phu nhân, đưa mắt nhìn đống đồ: “Mẹ, tối nay Kỳ Kỳ ăn gì vậy? Nhìn dáng vẻ của nó nhưng ăn phải đồ không tốt.”
“Chưa ăn cái gì…” Mục phu nhân gấp gáp, “Kỳ Kỳ không thể xảy ra chuyện gì được.”
Lăng Thì Ngâm vội vàng đóng cửa lại, “Nhỡ may đi ra ngoài thì càng không bắt được.”
Cô ta đưa mắt nhìn qua khắp nơi, không thấy có gì khả nghi: “Mẹ, mẹ và con đều thấy bộ dạng của Kỳ Kỳ, làm sao con lại cảm thấy không phải là tình cờ đây?”
Phó Lưu Âm bước tới, Mục Kình Sâm nhìn con chó chạy tán loạn, đôi mắt anh lạnh lùng, khói miệng cũng cười: “Chị dâu, làm sao chị lại tự mình bàn luận về một con chó vậy, Kỳ Kỳ là con chó của mẹ, chị xem bây giờ là mùa xuân, nói không chừng nó cũng đang tư xuân đấy không phải sao?”
“Kình Sâm.” Mục phu nhân nghe thế, vội vàng cắt đứt lời anh, “Bình thường con nói thế đã đành, con đừng quên Thì Ngâm là chị dâu của con.”
Mục Kình Sâm giơ tay lên, vỗ trán: “Thật xin lỗi, mẹ, đây là phòng của con, nhất thời con không quản được mình.”
Sắc mặt Lăng Thì Ngâm khó coi vô cùng, trắng bệch.
Kỳ Kỳ nhảy lên ghế salon, Mục phu nhân đi qua ôm nói, không ngờ nó chạy nhanh hơn.
“Mẹ, con giúp mẹ.”
Nhưng Kỳ Kỳ này càng muốn bắt nó nó càng bị dọa sợ, Mục Kình Sâm cúi người muốn bắt nó nhưng thân thể nó né một cái liền tránh thoát.
Nó nhảy lên giường sau đó lại vùi đầu dưới gối, Phó Lưu Âm cúi người nó lại chạy tới bàn trang điểm.
Kỳ Kỳ mập mạp làm đổ hết đồ trên bàn xuống đất, Mục phu nhân gấp gáp, Lăng Thì Ngâm đứng bên cửa sổ, Kỳ Kỳ chạy tới bên cửa sổ, Mục Kình Sâm bước lên đè nó lại: “Vật nhỏ, xem mày còn chạy đi đâu?”
Kỳ Kỳ giường móng vuốt, Phó Lưu Âm bị dọa sợ: “Cẩn thận…”
Mục Kình Sâm nhìn cô, Phó Lưu Âm chỉ chỉ vào con chó trong tay anh: “Cẩn thận nó cắn anh.”
Lăng Thì Ngâm đứng bên cửa sổ, cô ta cho tay vào túi, mấy người luôn chú ý vào con chó, cô cẩn thận móc đồ để vào sau lưng, tay cô buông ra, đồ vật liền rơi xuống đất không một tiếng vang.
“Để mẹ nhanh chóng mang nó đi xem một chút.” Mục phu nhân tiến lên, cẩn thận ôm lấy Kỳ Kỳ.
Lăng Thì Ngâm lui về sau mấy bước, chân đúng lúc đạp lên đồ gây tiếng vàng, cô ta lầm bầm trong miệng: “Gì vậy?”
Cô ta khom người nhặt hộp thuốc dưới đất, Mục Kình Sâm không đưa Kỳ Kỳ vào tay Mục phu nhân: “Cẩn thận nó cắn mẹ.”
Phó Lưu Âm nghe được tiếng của Lăng Thì Ngâm, cô nhìn sang thấy hộp thuốc trong tay cô ta, nhìn kỹ lại, sắc mặt Phó Lưu Âm kinh hoảng, đó không phải là thuốc cô bỏ vào trong đồ của Lăng Thì Ngâm sao?
Nhưng số thuốc còn lại cô đặt trong bàn trang điểm, tại sao lại ở dưới đất?
Phó Lưu Âm có chút khẩn thương, bàn tay nắm chặt, sau đó buông ra, trong đầu suy tính đủ thứ, chẳng lẽ lúc nãy Kỳ Kỳ nhảy lên làm rơi ra? Vừa nghĩ cô càng cảm thấy hoang đường, con chó kia làm sao có thể mở được ngăn kéo?
Lại nói hành động của mọi người cô đều nhìn thấy, ánh mắt Phó Lưu Âm nhìn vào bàn trang điểm, thấy ngăn kéo vẫn đang còn đóng.
Mục Phu nhân xoay người tiến lên mấy bước cầm hộp thuốc trong tay Lăng Thì Ngâm.
Phía trên có ghi rõ ràng thuốc tiêu chảy, mục Phu nhân còn nhìn thấy trên hộp thuốc ghi dòng chữ nhỏ: là thuốc kích thích tiêu chảy, thông qua dạ dày kích thích đau bụng, là thuốc liều mạnh, đề nghị dùng một phần nho, tác dụng với tá tràng, mấy tiếng sau mới có hiệu lực.
“Cái này… tìm thấy ở đâu?”
“Ở chỗ này.” Lăng Thì Ngâm lui về sau một bước, sau đó chỉ dưới chân.
Sắc mặt Mục phu nhân nghiêm túc, đưa mắt nhìn Phó Lưu Âm: “Có chuyện gì xảy ra?”
Mục Kình Sâm ôm Kỳ Kỳ, giọng nói lạnh lùng: “Thuốc gì?”
“Là thuốc tiêu chảy.” Sắc mặt Mục phu nhân hết sức khó coi, “Lưu Âm, con nói, thuốc này có phải là con mua hay không?”
Mục Kình Sâm đến trước bàn trang điểm, thân thể đứng lại gần, Kỳ Kỳ vẫn ở trong ngực anh giãy giụa, Phó Lưu Âm vội vàng lắc đầu: “Không phải của con, làm sao con có thể có thuốc ấy?”
“Nhưng thuốc tìm được trong phòng con.”
Miệng cô không nói ra lời, không khỏi đưa mắt nhìn Mục Kình Sâm, cánh tay Mục Kình Sâm chống lên bàn trang điểm, ngón tay gõ lên ngăn kéo hai cái, sau đó lắc đầu với cô.
Phó Lưu Âm thu hồi tầm mắt, không phải anh biết cái gì chứ?
Nhưng nhìn động tác của anh làm cho sự hoảng hốt của cô trấn định lại, cô lại lắc đầu, ánh mắt kiên quyết: “mẹ, thật sự không phải của con, lại nói con cũng không ngốc sẽ ném đồ linh tinh chứ?”
“Chị dâu, thuốc là do chị giẫm phải, tôi có thể nghĩ là do chị không?” Mục Kình Sâm chen vào một câu.
Sắc mặt Lăng Thì Ngâm trắng bạch, khuôn mặt ủy khuất: “Mẹ, làm sao con có thể…”
“Thì Ngâm sẽ không làm vậy.”
“Lưu Âm cũng sẽ không làm vậy.” Mục Kình Sâm sờ đầu Kỳ Kỳ, “Yên tâm đi, chuyện này nếu thật sự là cô ấy làm, con sẽ không để yên cho cô ấy.”
Mục phu nhân nhìn cái hộp có điều suy nghĩ, “Hôm nay Thì Ngâm gặp chuyện như vậy, xem ra không phải ngoài ý muốn.”
“Chị dâu, chị nên đến bệnh viện xem một chút.” Phó Lưu Âm vội vàng trấn định lại, “Nếu chị bị người khác bỏ thuốc thì chuyện này nhất định phải tra rõ.”
“Lưu Âm, có phải bởi vì anh tôi mà…”
“Không phải.” Phó Lưu Âm kiên quyết nói: “Chuyện tôi không làm nhất định sẽ không nhận.”
Mục phu nhân nhìn hộp thuốc, sắc mặt hòa hoãn một chút: “Kình Sâm, con giúp mẹ đưa Kỳ Kỳ đi xuống, mẹ bảo Tào quản gia mang nó đến bệnh viện.”
“Được.”
Lăng Thì Ngâm đứng tại chỗ không động, Mục phu nhân nhìn cô một cái: “Đi thôi, bọn họ ra ngoài cả ngày cũng mệt rồi, để cho bọn họ nghỉ ngơi.”