Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 345: Chương 345: chương 240 -2: tiếp




“Vâng.”

Ba người đi ra ngoài, sau khi Mục Kình Sâm ra ngoài liền đóng cửa phòng lại.

Anh sải bước xuống lầu, Lăng Thì Ngâm đi sau lưng Mục phu nhân, hai người vào phòng, Mục phu nhân vứt hộp thuốc xuống bên cạnh.

“Thì Ngâm, thuốc này là của con sao?”

Sắc mặt Lăng Thì Ngâm hoảng sợ, vội vàng lắc đầu: “Mẹ, thuốc này là tìm được ở trong phòng đó.”

“Làm sao hết lần này lần khác lại là con tìm được?”

Đôi môi Lăng Thì Ngâm trắng bạch, muốn giải thích nhưng cô ta sợ càng nói nhiều càng sai nhiều: “Con cũng chỉ ngẫu nhiên…”

“Thì Ngâm, coi như Lưu Âm bỏ thuốc con, nó cũng không ném hộp thuốc linh tinh, thật ra cũng dễ hiểu, con cũng hiểu, chẳng qua là con nuốt không trôi tức giận mà thôi, lại sợ lần này mình chịu thiệt nên mới làm ra chủ ý như vậy có phải không?”

Lăng Thì Ngâm nhìn người phụ nữ trước mặt, tính tình Mục phu nhân cũng xem như tốt, ngày thường nói chuyện dịu dàng, chưa bao giờ nói một câu lớn tiếng, cô vẫn cho rằng Mục phu nhân là người dịu dàng, không nghĩ tới lúc không biểu hiện gì cũng là lúc thấy rõ mọi chuyện.

Mặc dù thế nhưng Lăng Thì Ngâm không dám tùy tiện thừa nhận.

Mục Phu nhân ngồi xuống, thở dài: “Thì Ngâm, chiều hôm nay con để cho mẹ con đến một chuyến cũng là để bà ấy mang đồ này đến sao?”

Lăng Thì Ngâm hoàn toàn không nói được một câu/

Mục phu nhân nhìn cô ta, “Không thể phủ nhận hôm nay con như vậy nhất định không thể thoát khỏi quan hệ với Lưu Âm, nhưng nó là vợ lão Nhị, con không thể tùy ý vào lục soát, cho nên mới đánh chủ ý lên người Kỳ Kỳ.”

“Thì Ngâm, mẹ không trách con, có một số việc mẹ hiểu, chỉ hy vọng nhà họ Mục này hòa thuận, tất cả mọi người đều tốt.”

“Mẹ.” Lăng Thì Ngâm không thể làm gì hơn là nghe lời: “Con biết.”

“Ra ngoài đi, sau này gặp chuyện như vậy, nếu nắm chắc hoàn toàn thì hãy tới tìm ta.”

Lúc Lăng Thì Ngâm ra ngoài thì cửa phòng ngủ bên kia đã đóng chặt.

Phó Lưu Âm đi tới bàn trang điểm, cô mở ngăn kéo ra thì thấy nơi để hộp thuốc đã trống.

Nói vậy hộp thuốc kia là của cô sao?

Cửa truyền đến tiếng gõ, Phó Lưu Âm vội đẩy ngăn kéo lại, Mục Kình Sâm mở cửa, thấy cả người cô đứng thẳng, đứng trước bàn trang điểm, sắc mặt cũng kì quái.

Người đàn ông đóng cửa lại, “Em đang làm cái gì mà đứng thẳng người như vậy?”

“Tôi… Kỳ Kỳ làm đổ đồ, tôi đang dọn dẹp.”

Mục Kình Sâm tiến lên, nhíu mày: “Mấy người phu nữ các người thật phiền toái.”

“Tôi rất tốt.”

“Em lặp lại lần nữa?”

Phó Lưu Âm chống hai tay phía sau, “Chị dâu oan uổng tôi, thuốc kia không phải là của tôi.”

“Vậy hộp thuốc kia của em đâu?” Mục Kình Sâm hỏi.

Phó Lưu Âm nhìn chằm chằm gương mặt người này, ánh mắt hai người chạm nhau, miệng cô mở ra, khuôn mặt vô tội, đôi mắt tròn to lóe sáng, đúng là có thể lừa người :”Hộp thuốc gì thế?”

Mục Kình Sâm dùng một tay ôm hông cô :”Em đấy, ở đâu?”

Cô cười khẽ: “Nói vậy anh cũng biết sao?”

Người đàn ông lại gần, hai trán cụng vào nhau, hơi thở quẩn quanh nhau, dù đã có hành động thân mật từ trước nhưng Phó Lưu Âm vẫn cảm thấy không quen, sắc mặt cô đỏ bừng: “Tôi tự biết chừng mực, chỉ bỏ hai viên mà thôi.”

Mục Kình Sâm nắm chặt cánh tay cô, “Biết rõ chừng mực là tốt rồi, chỉ cần biết chừng mực cũng không sao, sau này nhớ làm việc không thể để lại csn chuôi, như vậy mới có lần sau.”

Chậc chậc, chưa gì dạy hư vợ nhà anh rồi ^_^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.