Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 346: Chương 346: Chương 27 -1: Không nên chạm vào em? dũng khí ở đâu vậy?




“Còn có lần nữa sao?” Phó Lưu Âm nghĩ nghĩ, cũng hỏi ra miêng.

Mục Kình Sâm nhéo cằm cô, “Đương nhiên là được, loại chuyện này sẽ gây nghiện, càng làm càng muốn nữa.”

“Hộp thuốc dưới mặt đất là của tôi sao?”

“Hộp thuốc của em có chân sao?”

Phó Lưu Âm nhìn ra cửa, “Có lẽ mẹ sẽ tin, nhưng bà ấy không làm gì tôi.”

“Mặc kệ có tin hay không chỉ cần dựa vào hộp thuốc của Lăng Thì Ngâm lúc đó bà ấy sẽ không làm gì em, cần phải có chứng cớ.”

Phó Lưu Âm đưa tay đẩy anh ra, hai tay Mục Kình Sâm đỡ lấy cô, không cho cô cơ hội rời đi. “Hôm nay tôi thấy em lén lút liền biết em lại có chủ ý gì rồi, cái hộp thuốc kia ở trong hộp thuốc, tôi ném cho em rồi.”

“”Ném? Ném rồi sao?”

“Ở thùng rác.”

Phó Lưu Âm vừa nghe, sắc mặt càng lo lắng hơn: “Không phải chứ? Nếu bị người lật lên hoặc nhìn thấy…”

“Em lo như thế làm cái gì?” Mục Kình Sâm cười nhẹ, “ Vứt ở phía sau chỗ tổ chức hôn lễ, ai lại đi lật xem?”

Phó Lưu Âm nghe vậy sắc mặt thả lỏng, lại nghĩ tiếp, Mục Kình Sâm có thể thản nhiên cầm hộp thuốc còn có thể vứt ở nhà hay sao?

Lăng Thì Ngâm hoảng hốt quay trở lại phòng ngủ, đẩy cửa vào thấy Mục Thành Quân đứng trước giường, hiển nhiên đã tắm, thấy cô ta đi vào anh ta đưa mắt nhìn: “Đi gặp bác sĩ sao?”

“Không, không, đã tốt rồi.”

Mục Thành Quân nhìn đồng hồ trên đầu giường, xem thời gian cũng không tiếp tục hỏi cô như thế nào hay đã ăn cái gì.

Lăng Thì Ngâm ăn khổ trong lòng cực kì khó chịu, cô tiến lên: “Thành Quân, là Phó Lưu Âm hạ thuốc em.”

“Em ở trong phòng của cô ta tìm được thuốc tiêu chảy.”

“Cô vào phòng cô ta?”

Đôi mắt Lăng Thì Ngâm đỏ ửng, “Lúc nãy Kỳ Kỳ như nổi điên, vọt vào phòng ngủ của bọn họ, em và mẹ đi vào, em vô tình nhìn thấy.”

“Cô ta vô duyên vô cớ bỏ thuốc cô?”

“Nhất định là vì chuyện của anh trai em…”

Mục Thành Quân không nói một lời, Lăng Thì Ngâm lúc nãy bị ủy khuất, lúc này nhìn Mục Thành Quân có thái độ như vậy, cho nên cảm thấy cực kì khó chịu. Lăng Thì Ngâm tiến lên ôm lấy người đàn ông, “Thành Quân, em không thể dựa vào người khác, chỉ có thể dựa vào anh mà thôi.”

Bàn tay Mục thành Quân rơi trên vai người phụ nữ, ngón tay cái ở trên mặt di chuyển: “Tôi cho cô xem cái này.”

“Cái gì?”

Mục Thành Quân buông người phụ nữ trong lòng ra, xoay người lấy di động, anh ta dùng vân tay mở khóa, ngón tay ở bên trên tìm kiếm.

Anh ta đưa video cho Lăng Thì Ngâm, sắ mặt cô ta có chút do dự , đưa tay nhận lấy rồi nhìn.

Bên trong lộ ra gương mặt, đó là Phó Lưu Âm, cô ta đưa tay che mặt: “Anh làm gì?”

“Anh trai tôi biết cô ở lại chỗ của tôi là được rồi, yên tâm đi, tôi còn có thể tổn thương cô sao?” giọng nói này không hề xa lạ, là Mục Kình Sâm.

Phó Lưu Âm nửa tin nửa ngờ, để tay xuống.

Trong clip, gương mặt người phụ nữ hiện ra, Lăng Thì Ngâm khó hiểu: “Đây là gì?”

“Phó Kình Sênh bị cảnh sát mang đi vẫn không chịu nhận tội, cảnh sát không tìm thấy chứng cứ phạm tội của anh ta, anh vẫn nhớ chuyện anh trai em, cho nên cho người bắt Phó Lưu Âm…”

Miệng Lăng Thì Ngâm nhếch lên, Mục Thành Quân ngồi ở mép giường, “Sau này âm kém dương sai người bị lão Nhị mang đến sân huấn luyện của nó, vì bức Phó Kình Sênh nhận tội, tôi để cho lão Nhị quay clip này. Phó Kình Sênh thấy em gái mình không thể không khuất phục, thừa nhận mình có tội.”

“Thành Quân…” Lăng Thì Ngâm ngồi xuống bên cạnh người đàn ông, anh ta ôm cô ta trong ngực, “Vẫn không nói rõ chuyện này với em vì nghĩ tới chuyện em vẫn nhớ tới anh trai, nếu Phó Kình Sênh đồng ý nhận tội là đã có công đạo tốt nhất cho anh trai em rồi.”

Lăng Thì Ngâm hít mũi, dựa đầu vào bả vai người đàn ông.

Cô ta đột nhiên nhớ tới cái gì, cầm lấy vạt áo người đàn ông: “Anh nói clip này là lão Nhị quay?”

“Đúng thế.”

“Hay nói cách khác… Là anh ta gián tiếp khiến Phó Kình Sênh nhận tội?”

“Có thể nói như vậy.”

Lăng Thì Ngâm ngồi thẳng dậy, “Chuyện này Phó Lưu Âm có biết không?”

“Đương nhiên cô ta không biết.” Khóe miệng Mục Thành Quân nhếch lên thành vòng cung, “Đến giờ cô ta vẫn không biết, nếu không vì cô ta thì anh trai cô ta sẽ không nhận tội, cảnh sát không thê tìm thấy chứng cớ phạm tội của Phó Kình Sênh chỉ sợ chỉ có thể thả hắn ta ra.”

Khóe miệng Lăng Thì Ngâm nhếch lên, “Thì ra có chuyện như vậy, vận mệnh đúng là kỳ lạ, đúng là trò cười..”

Cho nên bọn họ cặp này nhất định không thể thành, lão Nhị cưới cô ta cũng là để nhanh chóng thừa kế tài sản.” Ngón tay Mục Thành Quân rơi trên khóa mắt cô ta, nhẹ nhàng lau: “Đoạn clip này tạm thời ở chỗ anh, bây giờ chưa đến lúc để lấy ra, em chỉ cần hiểu, Mục thiếu phu nhân chỉ có một mình em, Phó Lưu Âm thì tính là cái gì, có phải không?”

Tâm tình Lăng Thì Ngâm lập tức tốt lên, không nhịn được mà gật đầu: “Thành Quân, công việc sau này em thay anh là chút gì đó có được không?”

“Em sẽ làm gì?”

“Em sẽ từ từ học, trước kia em tới công ty anh trai, dù sao sau này chỉ dựa vào một mình anh mà nói…”

Mục Thành Quân cắt ngang lời cô ta, “Quản lý công ty là chuyện của đàn ông, em chỉ cần ở nhà hưởng thụ sung sướng là được, muốn mua cái gì thì ra ngoài mua, muốn cùng bạn bè đi chơi vậy thì đi đi, thi thoảng giúp đỡ mẹ xử lý chuyện nhà cửa như vậy là được rồi.”

Lăng Thì Ngâm nghe xong cảm động vô cùng, một người đàn ông nếu không thật lòng sủng ái mình thì làm sao có thể cho mình cuộc sống tốt như vậy? (Ngu ngốc, tự cho là đúng…)

Đối với Lăng Thì Ngâm mà nói, trải qua cuộc sống hơn hai mươi năm sung sướng cho tới giờ muốn gì được đó nhưng mà mọi người của cô ta không thuận lời là từ lúc gặp phải Hứa Tình Thâm.

Nhận được điện thoại nhà họ Lăng gọi tới, Lăng Thì Ngâm sốt ruột ra cửa, đã là tối muộn, Mục Thành Quân giữ chặt tay cô ta: “Làm sao vậy?”

“Trong nhà xảy ra chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Em về trước rồi nói…”

Mục Thành Quân đứng lên, “Em cứ như vậy trở về anh sẽ lo lắng, để anh đi với em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.