Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 347: Chương 347: chương 241 -2




Đi tới nhà họ Lăng, Lăng Thì Ngâm nhìn phòng khách quen thuộc đèn đuối sáng trưng, cô ta bước nhanh vào, nhìn thấy cha mẹ Lăng ngồi trên ghế sofa, Lăng Thì Ngâm tiến lên: “Ba, mẹ.”

Cha Lăng ngẩng đầu, nhìn thấy Mục Thành Quân đi sau Lăng Thì Ngâm, “Các con đến đây.”

“Ba, rốt cuộc có chuyện gì?”

“Thì Ngâm à, sau này con và Thành Quân phải sống tốt có biết không?”

Lăng Thì Ngâm lo lắng, đưa tay cầm chặt tay mẹ: “Trong nhà đã như vậy, còn có chuyện gì xảy ra nữa:

“Cũng không có chuyện gì, sau này mẹ với ba con cũng coi như thanh tịnh, cũng không quản chuyện bên ngoài nữa.”

Mục Thành Quân tiến lên, “Công ty của anh cả kinh doanh vẫn tốt, chẳng lẽ tài sản khác của nhà họ Lăng không chịu được mà gặp nguy cơ sao?”

Đã đến mức này cha Lăng không thể không nói thật: “Gần đây trong nhà nhiều chuyện, ta đã lớn tuổi, không còn sức nữa, công ty khí giới bên kia có chút chuyện, nhà họ Lăng phải bồi thường một số tiền lớn, hơn nữa chỗ Tưởng Viễn Chu lại nhất quyết buông tha…”

Sắc mặt Mục Thành QUân tối xuống chờ cha Lăng tiếp tục nói.

“Thì Ngâm, Thành Quân, hiện tại nhà họ Lăng dư lại cũng chỉ có công ty trước kia của Lăng Thận, cả tòa biệt thự này nữa.”

“Cái gì?” Lăng Thì Ngâm khó tin, “Tại sao có thể như vậy được? Dù cho kinh doanh không tốt nhưng nhà họ Lăng cũng không đến mức thành như vậy chứ…”

Mục Thành Quân đứng bên cạnh, sắc mặt lạnh lùng, cha Lăng cúi đầu: “Có nhiều chuyện con nghe không hiểu, con thấy nhà họ Tưởng ở bên kia im lặng nhưng thực tế mấy ngày nay Tưởng Viễn Chu vẫn luôn nghĩ cách nuốt hết tất cả của nhà họ Lăng chúng ta.”

“Ba, vậy sao ngài không nói sớm?” Lăng Thì Ngâm nhìn xung quanh, giống như nhìn thấy quang cảnh mấy năm trước, khi đó còn có anh trai, cô cũng ngây thơ hồn nhiên, trong nhà điều kiện kinh tế cũng coi như xếp vào hàng tốt nhất ở Đông thành này, lúc nãy mới bao lâu đây? Rốt cuôc Tưởng Viễn Chu có bao nhiêu năng lực, anh ta có thể nuốt sạch nhà họ Lăng hay sao?

“Nói thì có ích gì? Ngoại trừ làm cho con càng lo lắng hơn, làm cho các con thêm bận tâm thì còn làm được gì?”

Lăng Thì Ngâm khóc không ra nước mắt, Lăng Thì Ngâm kéo tay bà, vỗ nhẹ lên tay bà.

“Thì Ngâm, may mà nhà họ Lăng còn dựa vào công ty của anh trai con, công ty đó mới là quan trọng, chỉ cần Thành Quân khiến cho nó kinh doanh tốt thì nhà họ Lăng sẽ không sụp đổ.”

Lăng Thì Ngâm nghe vậy trái tim mới yên tĩnh lại.

Nhưng mà rơi vào lỗ tai MụcThành Quân lại chói tai vô cùng, công ty Lăng Thận nhiều lắm chỉ chiếm một nửa nhà hộ Lăng, hiện tại bên kia sụp đổ, nhà họ Lăng còn lại cái gì?

Trên đường trở về hai người không nói một lời, mãi đến lúc sắp trở lại nhà họ Mục, lúc này Lăng Thì Ngâm mới nhìn người đàn ông bên cạnh: “Lão công, hôm nay không phải anh uống rượu sao? Theo lý thuyết anh không thể lái xe..”

“Không có việc gì.”

“Hiện tại trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy…”

Mục Thành Quân nắm chặt tay lái, liếc mắt nhìn Lăng Thì Ngâm: “Lúc trước anh đã nói thay mọi người vận hành lại tất cả của nhà họ Lăng, nhưng lúc đó cha mẹ em không chịu.”

“Không phải, bọn họ sợ anh vất vả…” Lăng Thì Ngâm sốt ruột giải thích.

“Anh thấy không phải sợ anh vất vả mà là sợ đưa tất cả vào tay anh sẽ không còn trở lại nữa.”

Nhà họ Lăng quả thật có suy nghĩ như vậy, lức trước đưa công ty Lăng Thận ủy thác cũng là chuyện bất đắc dĩ, Lăng Thì Ngâm nghe anh ta cười lạnh, cảm thấy sợ hãi: “Lão công, anh đứng nghĩ nhiều…”

Mục Thành Quân không nói gì nữa, hiện tại công ty của Lăng Thận đã bị anh ta từng chút từng chút xâm nhập vào, nhà họ Lăng muốn lấy lại cũng là chuyện không thể rồi.

Buổi chiều chủ nhật, Hứa Tình Thâm không ở nhà, cô chuẩn bị một chút rồi đưa Lâm Lâm và Duệ Duệ ra ngoài.

Bình nước được cho vào balo, Tưởng Viễn Chu mặc quần áo đơn giản, thím Nguyệt sửa sang đồ đạc mang theo tương đối rồi.

Bọn trẻ thích tới nhất chính là công viên trò chơi, sau khi xuống xe hai người mỗi người ôm một bé đi vào.

Mỗi chiều chủ nhật công viên trò chơi luôn có nhiều người nhất, Tưởng Viễn Chu mang theo bọn nhỏ vào trong chơi, Hứa Tình Thâm ngồi bên cạnh, Lâm Lâm và Duệ Duệ chơi rất ngoan, không biết Tưởng Viễn Chu như thế nào lại muốn vào chơi cùng.

Hứa Tình Thâm nhìn anh đang nói gì đó, nhưng hai đứa trẻ không ai để ý tới anh.

Tưởng Viễn Chu đưa tay cầm bím tóc của Lâm Lâm, “Bảo bối,con qua đây, ba mang con đi bắn súng, còn có…”

Lâm Lâm nhìn anh, nhanh chóng quay đầu lại, Tưởng Viễn Chu không cam lòng, thân thể cao lớn của anh ngồi xuống cạnh con trai, con gái, trong tay Lâm Lâm cầm quả bóng màu xanh, bé mốn bước lên nhưng bím tóc lại ở trong tay Tưởng Viễn Chu.

“Không cần chơi cái này, không vui, cha mang con và anh đi chơi cái khác.”

Lâm Lâm nâng tay phải nhét quả bóng xanh vào miệng anh, Hứa Tình Thâm buồn cười, tiến lên trước, đưa tay ôm con gái: “Lâm Lâm, không được làm vậy, ba con thích ăn giấm chua, con che miệng ông ấy không phải ông ấy bị giấm chua làm cho chua chết sao.”

Tưởng Viễn Chu ngồi bên cạnh, “Anh thấy bảo bối thích Duệ Duệ còn hơn thích anh.”

“Duệ Duệ có thể chơi cùng con, dù sao cũng cùng tuổi.”

Tưởng Viễn Chu hầu như không thể ngồi yên, mỗi lần mang theo đứa trẻ ra ngoài, anh cũng sẽ đi theo.

Hứa Tình Thâm càng không tham gia, cô ở bên cạnh, hai đứa trẻ một trái một phải vây quanh Tưởng Viễn Chu, anh không biết mệt, giống như thích con hơn cả cô.

Gần bốn giờ, hai đứa trẻ thấm mệt, Hứa Tình Thâm đi ra cửa đổi giày, sau đó mang theo bọn trẻ ra ngoài.

Tưởng Viễn Chu đến tủ để đồ, Hứa Tình Thâm ở bên ngoài chờ anh.

ở tầng khác có mấy cửa hàng tinh xảo, Lăng Thì Ngâm và bạn bè đi qua hoàn toàn không chú ý tới Hứa Tình Thâm và Duệ Duệ ở ngoài cửa khu vui chơi.

“Mẹ…”

Hứa Tình Thâm nghe vậy, có lẽ là tiếng Duệ Duệ. Bỗng nhiên Duệ Duệ nâng chân đi tới, không biết sao lại nhận ra Lăng Thì Ngâm.

(Nếu cả 2 bé đều là con của Chu – Thâm thì sao nhỉ, oan trái quá, con gái gọi ng đàn ông khác là cha, con trai gọi người phụ nữ khác là mẹ…)

Bé ôm chân cô ta, tiếp tục gọi : “Mẹ.”

Lăng Thì Ngâm bị dọa sợ, cúi đầu lại thấy Duệ Duệ.

“Mẹ.”

Cô ta cảm thấy tiếng gọi này cực kì châm chọc, không phải đang nhắc cô ta cô ta ngu ngốc trong thời gian dài hay sao?

Lăng Thì Ngâm biến sắc, nhấc chân hất Duệ Duệ ra: “Đừng có chạm vào tôi, dã chủng này ở đâu ra vậy?”

Editor: Lão Chu đâu, ra thét lửa nhanh….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.