Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 348: Chương 348: Chương 242: Hậu quả khi khiêu khích anh




Hứa Tình Thâm nghe xong câu này sắc mặt liền lạnh xuống.

Cô cúi người muốn ôm lấy Duệ Duệ nhưng đứa trẻ đã đặt mông xuống đất, Lâm Lâm cũng bị dọa sợ, động tác của Lăng Thì Ngâm cũng tương đối mạnh, Duệ Duệ vừa bị đẩy liền ngã ra ngoài.

Hứa Tình Thâm vội vàng ôm bé, sắc mặt trắng bệch, không nhịn được mà xoa xoa cái mông nhỏ của bé: “Duệ Duệ, có sao không?”

Lăng Thì Ngâm nhìn đứa bé trong ngực cô, khóe miệng tràn ra nụ cười lạnh: “Hứa Tình Thâm, cô định sao đây, con trai cô còn gọi tôi là mẹ, cô dạy dỗ như thế nào vậy? Dạy mãi mà không dạy nổi nó sao?”

Gương mặt cô ta tràn đầy đắc ý, Hứa Tình Thâm nhìn đứa bé trong ngực, gương mặt cô lo lắng: “Duệ Duệ, có sao không?”

Đứa bé chớp chớp mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Thì Ngâm giống như nghe hiểu lời cô, bé quay đầu, hai tay vòng qua cổ cô, đặt cằm lên đầu vai Hứa Tình Thâm.

Hứa TìnhThâm đặt tay sau lưng bé, cảm thấy chua xót vô cùng.

Lăng Thì Ngâm nhìn Hứa Tình Thâm và Duệ Duệ lại nhớ tới Tưởng Viễn Chu ra tay với nhà họ Lăng, trong ngực cô ta tràn đầy lửa giận.

Hứa Tình Thâm hung hăng nhìn cô ta: “Cô từng nuối bé hơn một năm, tiếng gọi mẹ cũng là cô dạy bé, làm sao cô có thể nhẫn tâm như vậy?”

“Không phải cô nói nó là con trai cô sao? Bây giờ nó gọi tôi là mẹ, cô không thấy giống như một con sói mắt trắng sao?”

Hứa Tình Thâm bước lên, không nói hai lời đưa chân đá Lăng Thì Ngâm.

Người phụ nữ rên một tiếng, Hứa Tình Thâm đi giày da, đầu giày nhọn, đặc biệt cứng, một đá này đá đúng đầu gối Lăng Thì Ngâm, cô ta đau đến quỳ xuống: “Aaa.”

Bạn của cô ta nhanh chóng kéo cô ta: “Thì Ngâm, câu không sao chứ?”

Sau lưng truyền đến giọng nói, Tưởng Viễn Chu đến bên cạnh Lâm Lâm, bế bé lên: “Ở đây chờ ba ba có được không?”

Hứa Tình Thâm quay đầu lại, bước về phía trướng, lúc này Tưởng Viễn Chu mới chú ý tới Lăng Thì Ngâm: “Làm sao vậy?”

“Không sao.” Hứa Tình Thâm hời hợt nói: “Mồm miệng không sạch sẽ.”

Đáy mắt người đàn ông tối lại, bạn của Lăng Thì Ngâm ở bên cạnh không nhịn được :”Thì Ngâm, chúng ta đi báo cảnh sát đi, hoặc là sau này còn giống như vậy thì cậu đánh lại cô ta đi.”

“Báo cảnh sát đi.” Hứa Tình Thâm thản nhiên nói: “Cần bao nhiêu tiền thuốc tôi trả.”

Lăng Thì Ngâm được bạn cô ta đỡ dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm mấy người phía trước, người đàn ông này cho tới bây giờ đều không phải là của cô, cho nên cho dù hôm nay cô có đá hỏng Hứa Tình Thâm thì Tưởng Viễn Chu cũng sẽ không nói hộ cô một câu.

“Chúng ta đi.”

“Cái gì?’

Lăng Thì Ngâm dẫn đầu đi trước, chẳng qua tư thế đi có chút buồn cười, khập khễnh.

Tưởng Viễn Chu đến bên cạnh Hứa Tình Thâm: “Cả nhà họ Lăng đã như vậy cô ta còn có thể ra ngoài đi dạo phố.”

“Bởi vì nhà họ Lăng còn có …..”.” Hứa Tình Thâm nói xong lời này, đưa tay vỗ vỗ lưng Duệ Duệ, Duệ Duệ còn chưa hiểu chuyện, nhưng cô chỉ có thể dùng cách đó để an ủi bé.

Đi về phía trước một đoạn dài, Lăng Thì Ngâm chọn một chỗ ngồi xuống.

Cô ta đưa tay xoa chân, nói với người phụ nữ đối diện: “Sau này có những lời không cần nói lung tung.”

“Nói gì?”

“Tôi có thể giống như cô ta giống một người đàn bà bán cá điêu ngoa ra tay trước mặt mọi người sao?”

Khóe miệng người phụ nữ kia giật giật, “Cậu nói một chút xem, cậu bị cô ta đánh bao nhiêu lần? Cô ta là Tưởng thiếu phu nhân sao? Chính xác là con cọp cái.”

“Được rồi.” Lăng Thì Ngâm không muốn nghe lời gió thổi bên tai, “Đây là chuyện của tớ, tớ có chừng mực.”

Trong mắt cô ta che giấu sự giận dữ, ánh mắt nhìn xa ra, thấy một người phụ nữ núp bên góc tường, thỉnh thoảng nhìn về phía trước.

Lăng Thì Ngâm nhìn theo ánh mắt của cô ta thấy Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu ôm hai đứa bé rời đi, bọn họ vào một ……………………, người phụ nữ kia thấy vậy cũng đi theo.

Cô ta không vào cửa, chẳng qua ở bên ngoài nhìn quanh, Lăng Thì Ngâm phất tay ra hiệu cho bạn mình ở đối diện: “Thay tớ làm một chút chuyện.”

Hứa Ngôn đứng ở trong góc tường, người phụ nữ kia đứng dậy đi đến phía sau cô ta: “Cô giống như……………, đang làm gì?”

“Cô là ai?” Hứa Ngôn hỏi ngược lại.

“Bạn của tôi muốn gặp cô.’

Hứa Ngôn nghe xong cảm thấy không hiểu: “Thật xin lỗi, tôi không muốn gặp.”

“Nếu cô không gặp tôi liền vào trong đó nói cho Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm có người theo dõi bọn họ.”

Hứa Ngôn nghe xong hoảng sợ, người phụ nữ nhìn sắc mặt cô ta cũng biết Lăng Thì Ngâm đoán đúng: “Vậy cô đi gặp hay không gặp đây?”

Lăng Thì Ngâm gọi mấy cốc nước trái cây, Hứa Ngôn không tình nguyện đi tới trước mặt cô ta, Lăng Thì Ngâm ra hiệu bảo cô ta ngồi xuống.

“Cô là ai?”

Đối mặt với câu hỏi của Lăng Thì Ngâm, Hứa Ngôn không trả lời ngay, cô nhìn chằm chằm vào người trước mặt, Tưởng Đông Đình cho cô xem qua tài liệu về Lăng Thì Ngâm, Hứa Ngôn cũng biết quan hệ Lăng Thì Ngâm và Tưởng Viễn Chu.

“Cô không cần biết tôi là ai, cô gọi tôi tới đây để làm gì?”

“Cô ở đây theo dõi Viễn Chu sao?”

Hứa Ngôn đương nhiên sẽ không thừa nhận: “Cô nói sai rồi”

“Cô và Tưởng Viễn Chu có quan hệ như thế nào?” Lăng Thì Ngâm đẩy người về phía trước, tầm mắt nhìn cô ta không rời, “Có lẽ cô nói cho tôi biết tôi còn có thể giúp cô.”

“Không có quan hệ gì đặc biệt, chẳng qua lúc trước Tưởng tiên sinh bị bắt cóc, tôi cũng vừa vặn ở đấy thôi.”

Gương mặt Lăng Thì Ngâm càng hiện lên sự giễu cợt, đúng như cô ta đoán: “Tôi và Hứa Tình Thâm trước đến nay vẫn luôn không hợp, tôi có thể giúp cô.”

“Không cần, cô không giúp được gì.” Hứa Ngôn nói đầy vẻ đề phòng.

Phục vụ bê nước trái cây đến, Lăng Thì Ngâm cầm một chén để bên tay Hứa Ngôn, “Dựa vào việc tin tức cô theo dõi, có được không? Cô có thể theo dõi được Tưởng Viễn Chú ao? Cô không cần phải phòng bị tôi, tôi và Hứa Tình Thâm vẫn luôn bất hòa, đây cũng không phải là bí mật gì.”

“Tôi không theo dõi…”

Lăng Thì Ngâm cau mày, người này thật không biết tốt xấu, cô đưa thang cho cô ta cô ta còn không chịu leo lên, “Tưởng Viễn Chu trúng độc của Hứa Tình Thâm, nhất thời không thể chữa, nếu muốn nhúng tay vào bọn họ đúng là chuyện khó, năm đó tôi có bối cảnh lớn như vậy cũng thất bại thì cô có cái gì?”

Lăng Thì Ngâm nhìn Hứa Ngôn: “Dựa vào cô thỉnh thoảng có cơ hội vôi tình gặp nhau sao? Ánh mắt Tưởng Viễn Chu cao như trời, nếu không có kỳ ngộ tốt, cô dựa vào đâu có thể tiếp cận anh ta?”

Hứa Ngôn không nói gì cũng không biết là bị nói trúng hay là nghe lọt tai lời của Lăng Thì Ngâm.

Lăng Thì Ngâm uống một ngụm nước trái cây, “Tôi có thể giúp cô, thật đấy.”

Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu ra ngoài, lúc đi qua chỗ Lăng Thì Ngâm đã ngồi thì chỗ đó đã không còn bóng người.

Trên đường trở về, Hứa TìnhThâm ôm Duệ Duệ ngồi đằng sau, Tưởng Viễn Chu cho con gái ngồi vào ghế an toàn.

“Làm sao không cho Duệ Duệ ngồi vào ghế an toàn?”

“Em muốn ôm con một cái.”

Tưởng Viễn Chu nghiêng người nhìn chằm chằm gương mặt Hứa Tình Thâm: “Lúc nãy anh chưa đi ra có phải xảy ra chuyện gì hay không?”

“Viễn Chu, từ hôm nay em sẽ dạy Duệ Duệ thật nhiều, dạy con gọi em là mẹ.”

“Có phải thằng bé thấy Lăng Thì Ngâm…”

Hứa Tình Thâm khó chịu tích tụ trong người, “Duệ Duệ sẽ gọi em là mẹ, Lâm Lâm cũng sẽ gọi anh là ba.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.