Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 394: Chương 394: Chương 260: Lời đàn ông có thể tin sao?




Tô Lạp đột nhiên im lặng, giống như người thua trận vậy: “gà con, sao ngồi yên đó không nói gì.”

“Lúc nay còn nói như đúng rồi, hỏi cậu một câu liền giả vờ làm người câm sao?”

“Ai giả vờ câm hả?”

“Như vậy đi, hôm nay là sinh nhật của tớ, tới xin cảm ơn đám chị em đã vui cùng tớ, để tớ vô cùng cao hứng, Tô Lạp, tớ thuê cho cậu một phòng như thế nào? Tớ mời khách.” Thiến Thiến nói xong đưa tay để túi lên bàn: “Tớ hào phóng một chút.”

Tô Lạp thấy vậy đẩy cái túi của cô ấy ra: “Cậu chi trả sao?”

“Vậy ý cậu là gì?” Lão Bạch thấy cô đỏ mặt liền khẩn trương cướp lời: “Hôm nay nếu là sinh nhật của cô thì nên làm cho cô vui vẻ, không cần để ý tới chúng tôi.”

“Nghe thấy không? Nghe thấy không? Đó là bạn trai của bạn tôi đấy, có phải ….”

Cô gái kia còn chưa nói xong đã bị Tô Lạp che miệng: “Đi thôi, không sai biệt lắm, có phải uống nhiều quá hay không?”

“Không uống nhiều đâu…”

Hứa Tình Thâm nhìn các cô ấy ầm ĩ một hồi, cuối cùng Tô Lạp tự mình kéo bạn đi, lúc này mới tính là tản ra.

Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm đi ra ngoài, mọi người đều uống rượu không tiện lái xe, lão Bạch nhất định sẽ đưa Tô Lạp về, Tưởng Viễn Chu nhìn thấy lái xe đã lái xe tới: “Lão Bạch, anh mang Tô tiểu thư lên xe chúng tôi ngồi đi.”

“Tưởng tiên sinh, không cần đâu, không tiện đường, tôi tự lái xe là được.”

Mấy người bạn của Tô Lạp vẫn ở bên cạnh đùa giỡn, bỗng nhiên Tưởng Viễn Chu cười ra tiếng: “Hôm nay chúng tôi không về Hoàng Long Đỉnh, vậy thì tiện đường rồi.”’

“Tưởng tiên sinh muốn đi đâu sao?”

“Chúng tôi cũng tới khách sạn Châu Tế.”

Tô Lạp nghe xong lỗ tai đỏ len, cô khẩn trương làm như không nghe thấy rồi quay mặt đi, nhưng mấy người bạn có lỗ tai rât thính: “Đúng, đúng, đúng, Tô Lạp, cậu nhanh đi theo đi.”

Tô Lạp sợ ở lại thêm một lúc nữa thì sẽ bị đám bạn này bán mất, cô đưa tay kéo tay Lão Bạch: “Để Tưởng tiên sinh lên xe đi.”

“Đúng, đúng, đúng, đi nhanh lên.”

Ngồi vào xe, Tô Lạp dựa vào cửa xe lại nhìn mấy người bạn đang gọi xe, cô thu hồi tầm mắt: “Cảm ơn Tưởng tiên sinh, Tưởng thiếu phu nhân.”

“Không cần khách khí.”

“Ngại quá, chúng tôi đã học với nhau từ hồi tiểu học, ba mẹ tôi cũng coi bọn họ là con gái, cho nên cách nói chuyện… để mọi người chê cười rồi.”

Hứa Tình Thâm cười nhẹ, tiếp lời: “Không có gì, đúng là thú vị.”

Xe rời đi, tới cửa khách sạn, Hứa Tình Thâm nhìn lão Bạch và Tô Lạp, lão Bạch theo tầm mắt của cô nhìn sang, xấu hổ: “Tưởng tiên sinh, đêm nay hai người ở lại khách sạn sao?”

ừ. Tưởng Viễn Chu trả lời xong liền đi xuống xe.

Hứa Tình Thâm ngược lại không hiểu gì, cô đi theo xuống xe đi theo anh: “Anh lừa lão Bạch sao?”

“Lừa anh ta làm gì?”

“Anh không về nhà chạy đến khách sạn làm cái gì?”

Tưởng Viễn Chu nâng mắt lên, nhìn biển khách sạn: “Anh muốn đêm nay ở lại khách sạn.”

“Vậy anh ở đi, em về nhà.” Hứa Tình Thâm nói xong liền xoay người rời đi.

Tưởng Viễn Chu nắm lấy tay cô, kéo cô đến cạnh mình, lão Bạch và Tô Lạp đứng xe, Tô Lạp vừa thấy, thật sự chạy tới khách sạn này sao?

“Em không thể, đang tốt lại ở lại khách sạn làm cái gì?” Hứa Tình Thâm ưỡn ẹo: “Lại nói một chút chuẩn bị cũng không có, quần áo em cũng không mang, kem dưỡng da cũng không có….”

Ít nhất phải chuẩn bị đủ đồ cho cô chứ, cô còn có thể yên tâm ở lại một đêm.

Tưởng Viễn Chu ôm lấy tay cô, vừa ôm lấy cô, Hứa Tình Thâm vùng vẫy, rất nhanh bị Tưởng Viễn Chu kéo vào đại sảnh.

Lão Bạch đưa mắt nhìn, lại nói với Tô Lạp: “Em chờ anh một chút, anh vào làm thủ tục cho Tưởng tiên sinh.”

“Được.”

Lão Bạch bước vào trong, Hứa Tình Thâm đang còn có ý định thuyết phục Tưởng Viễn Chu, hai người đứng ở đại sảnh, lão Bạch nhanh chóng tới bên cạnh Tưởng Viễn Chu.

“Tưởng tiên sinh, để tôi.”

Tưởng Viễn Chu nhìn anh ta: “Anh không muốn sao?”

“Tưởng tiên sinh, ngài đừng đùa.”

Tưởng Viễn Chu dựa vào bên cạnh, như cười như không: “Ai nói đùa với anh chứ.”

Lão Bạch nhìn ra ngoài, thấy Tô Lạp vẫn đang đứng bên ngoài, lúc này sắc trời đã tối, cô ấy im lặng đứng đó chờ anh ta, làm cho anh ta cảm thấy rất thư thái.

“Tưởng tiên sinh, tôi sẽ đưa Tô Lạp về.”

“Anh có phải tên ngốc hay không vậy?” Tưởng Viễn Chu nhìn đồng hồ, đưa đồng hồ đến trước mặt Lão Bạch: “Anh xem mấy giờ rồi hả?”

“Đúng là không còn sớm, sắp mười một giờ rồi.”

“Cho nên?”

Lão Bạch tiếp lời: “Cho nên ngài nhanh lên lầu đi, tôi phải nhanh chóng đưa Tô Lạp về.”

“Anh đi hỏi cô ấy một câu, hiện tại về thì muộn quá, quấy rầy người nhà, hỏi cô ấy có nguyện ý ở lại khách sạn một đêm hay không?”

Nếu nói lời này ra nhất định Tô Lạp sẽ xoay người bỏ đi mất.

Tưởng Viễn Chu đẩy lão Bạch một cái: “Đi đi.”

Lão BAchj bất đắc dĩ đành phải ra ngoài, Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông: “Anh quan tâm như vậy làm gì?”

“Nếu theo tốc độ này cùng bộ dáng cẩn thận này của lão Bạch, anh thấy bọn họ có thể nói yêu đương đến tám năm ấy chứ, hơn nữa tám năm này lão Bạch cùng lắm chỉ có thể hôn nhẹ với ôm ấp mà thôi, lần đầu thân mật còn phải chờ đến lúc kết hôn đấy.”&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.