Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 393: Chương 393: chương 259 -2




“Cái này……” Lão Bạch có chút khó xử: “Hẳn là không ít.”

Tô Lạp nghe không nổi nữa: “Hỏi cái này làm gì?”

“Làm ơn, chúng tớ đang giúp cậu giữ cửa ải này, biết hít đất thì eo sẽ rất tốt.”

Tô Lạp ngây ngốc, Lão Bạch cũng ngây ngốc, “Em tôi vẫn rất tốt.”

“Ha ha ha.” Mấy cô gái nở nụ cười.

Tưởng Viễn Chu thâm ý nhìn Hứa Tình Thâm, có nhướn mày với co, Hứa Tình Thâm làm bộ như không hiểu, tiếp tục nghe ca hát.

“Anh chứng minh eo mình tốt như thế nào?”

“Cái này thì phải hỏi Tô Lạp rồi.” Lão Bạch phản ứng nhanh, trời ạ, đám phụ nữ này quá phóng khoáng rồi, anh ta hoàn toàn không nghĩ tới.

Tô Lạp sờ sờ mũi: “Được rồi, đổi đề tài rồi.”

“Đến cái khác.” Nhu Nhu ngồi bên cạnh nói: “Xin hỏi bình thường anh thích ở nhà hay khách sạn?”

Thường ngày Lão Bạch đi theo Tưởng Viễn Chu ra ngoài mới ở khách sạn, chưa thể nói là thích hay không, chỉ là ở nhà thì thoải mái một chút: “Thi thoảng sẽ tới khách sạn Châu Tế.”

Tưởng Viễn Chu cười, Hứa Tình Thâm nhịn không được đung anh một cái:”Anh cười cái gì?”

“Anh nhịn sắp nội thương rồi.”

“Vì sao?”

Không đợi Tưởng Viễn Chu mở miệng, Nhu Nhu vỗ tay cười nói: “Mỗi khách sạn có một chút đặc sắc của nó, giường của khách sạn Châu Tế là tốt nhất, thoải mái nhất! Được xưng là lăn qua lăn lại 360 độ cũng không hỏng.”

Tô Lạp xiên miếng trái xây không nói hai lời liền nhét vào miệng Nhu Nhu.

Tuy miệng của Nhu Nhu bị chặn nhưng bên cạnh còn có người mà.

“Cho nên… Tô Lạp, các người từng qua đó ngủ có phải không?”

Gương mặt Tô Lạp đỏ bừng, không nhịn được xua tay: “Không, không có!”

“Nói ra thì ai tin.”

“Ừ, không ai tin!”

“Đám các cậu rõ là…” Tô Lạp bất đắc dĩ, chống trán: “Không nói với các cậu nữa, hư hỏng.”

Hứa Tình Thâm dựa vào người anh, Tô Lạp và Lão Bạch vẫn đang trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt, cho nên da mặt mỏng, việc này nếu đẩy lên người Tưởng Viễn Chu nhất định chỉ có thể oán giận trở về.

Tiếng nhạc dừng lại, tiết tấu nhảy múa kịch liệt vang lên, Hứa Tình Thâm ngồi dậy, chợt thấy mấy bóng đen đi tới.

Bọn họ tới trước mặt, Hứa Tình Thâm mới nhìn thấy mấy cô gái mặt bikini, dáng người bọn họ đều rất nóng bỏng, ăn mặc mát mẻ, theo tiết tấu ca khúc, các cô gái vặn eo, sau đó hai tay mở ra vung lên.

Hứa Tình Thâm nhanh chóng đặt cái ly lên bàn, cô theo bản năng che hai mắt Tưởng Viễn Chu.

Tưởng Viễn Chu giữ tay cô: “Làm gì vậy?”

“Đừng nhìn, cay mắt.”

Bàn tay Tô Lạp rất trắng nhưng cô lại cô dám che mắt lão Bạch, cô khẩn trương chỉ mấy người kia: “Sao lại thế này.”

Mấy cô gái mặc bikini bỗng nhiên tiến lên, lôi kéo Lão Bạch và Tô Lạp để bọn họ đứng dậy.

To Lạp nhịn không được hỏi mấy người bạn: Sao lại thế này?”

“Cô lên đi sẽ biết.”

Tô Lạp và Lão Bạch chả hiểu sao bị kéo lên sân khấu, một đám người múa xung quanh họ, Tô Lạp thì không tệ, nhưng lão Bạch thì không hay rồi, anh ta là đàn ông tràn đầy nhiệt huyết đấy.

Tô Lạp kéo lão Bạch ra sau người mình, tuyên bố không cho người khác xâm phậm, cho dù là xâm phạm bằng ánh mắt cũng không được.

“Không sao, bọn họ nhảy mặc kệ, anh không xem.” Lão Bạch cúi người nói bên tai cô ấy.

Tô Lạp tức giận cắn răng: “Yên tâm, chờ xuống dưới em sẽ tính sổ với bọn họ, em không đánh cho bọn họ nằm sấp xuống mới là lạ.”

“Bọn họ chắc là muốn khảo nghiệm anh rồi, nhìn xem anh gần sắc đẹp có loạn hay không mà thôi.”

“Anh đương nhiên có thể qua.”

Trong lòng lão Bạch cảm động, không nghĩ tới cô lại tín nhiệm anh ta như vậy.

Mấy cô gái mặc bikini đang hào hứng nhảy múa, Hứa Tình Thâm buông tay ra, Tưởng Viễn Chu nhìn lên, ánh sáng chiếu lên sân khấu, từng cử động của lão Bạch đều có thể thấy rõ.

Tô Lạp muốn mang lão Bạch xuống nhưng bọn họ còn chưa nhảy xong, căn bản không có cơ hội đi xuống.

Cô xoay người, ánh mắt nhìn lão Bạch, người đàn ông vẫn yên lặng nhìn cô.

“Yên tâm, anh không nhìn người khác.”

“Nhưng ánh mắt anh sẽ nhìn thấy.”

“Vậy anh nhắm mắt có được không?”

Tô Lạp kiễng chân, hai tay nâng mặc lão Bạch, hôn lên môi anh ta, Lão Bạch chạm đến môi cô, trong đầu trống rỗng, dưới sân khấu đột nhiên có âm thanh vỗ tay kịch liệt.

Nhóm bạn của Tô Lạp cười phát điên rồi.

“Ôi chao má ơi, đúng là sao Hỏa chạm tới sao Mộc, tớ cứ tưởng đó là Tô Lạp thanh tâm quả dục trước kia cơ đấy”

“Chủ động, chủ động đi.”

“Ra sức mà hôn, Tô Lạp, đừng khách khí.”

Hứa Tình Thâm xì cười, Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm lên sân khấu, sắc mặt phức tạp, ngay cả ánh mắt cũng phức tạp.

Hứa Tình Thâm đụng vào cánh tay của anh: “Làm sao vậy? Vẻ mặt lại ghen tuông như vậy.”

“Anh không nghĩ tới lão Bạch cũng có ngày hôm nay.”

“Anh phải chuẩn bị thật tốt, lão Bạch có bạn gái, sớm hay muộn cũng dời lực chú ý khỏi người anh…”

Tưởng Viễn Chu liếc xéo cô: “Anh là nói, anh không nghĩ tới lão Bạch cũng có lúc có thể lãng mạn như vậy, sao em có thể suy nghĩ không đúng về anh như vậy?”

“Là anh hâm mộ sao.”

“Hâm mộ, nếu không hiện tại em tới thử một chút?”

Hứa Tình Thâm đẩy mặt anh ra, lão Bạch và Tô Lạp vẫn đang hôn nhau chưa buông ra, mãi đến khi múa xong, mấy cô gái mặc bikini mở lối đi, Tô Lạp kéo lão Bạch đi xuống.

“Tô Lạp, có phần của người ta đấy!”

“Đúng là thuần thục! Nói đi, có phải bình thường rèn luyện không ít phải không?”

“Đúng thế.” Tô Lạp hiểu rõ ý của các cô ấy: “Chúng tớ là người yêu, làm cái gì mà không được chứ? Không phải chỉ hôn môi thôi sao? Các cậu chưa làm vậy bao giờ sao?”

“Anh xem, vừa xuống khỏi sân khấu đã có câu trả lời rồi! Vậy anh nói giường của khách sạn Châu Tế có thoải mái không?”

Lão Bạch nhìn qua Tưởng Viễn Chu, khóe miệng không thể che giấu nụ cười, Tô Lạp ngồi bên cạnh anh ta, bàn tay đặt trong lòng bàn tay anh ta. Cô ngẩng đầu: “Thoải mái, các cậu hâm mộ sao?”

“Qúa hâm mộ, rất quay cuồng sao?”

“Biến ddi1”

Trong lòng lão Bạch vui vẻ không thôi, tuy hai người còn chưa tới bước này nhưng có phải nói Tô Lạp không bài xích cùng anh…

“Cậu thành thật khai báo, đã mấy tối rồi hả?”

Tô Lạp vung tay lên: “Tớ không nhớ rõ.”

Đề tài kế tiếp càng rõ ràng, càng ngày càng hứng khởi, lão Bạch không hề mở miệng, tất cả là Tô Lạp trả lời. Nói ví dụ như: “Hỏi cảm nhận của tớ làm gì? Các cậu không hiểu sao? Ai mà chưa từng trải qua?”

Thậm chí còn hỏi chi tiết tư thế, Hứa Tình Thâm cảm giác máu mũi của mình sắp phun ra rồi, Tưởng Viễn Chu vẫn phải nhẫn nhịn, anh làm như không nghe người khác nói đến hai chữ tư thế.

Trong đầu anh chỉ có các hình ảnh mơ hồ, ví dụ như bộ dáng Hứa Tình Thâm đang quỳ trên giường.

Tưởng Viễn chu cầm ly rượu, uống một hơi cạn sạch, tuy nồng độ cồn cực thấp nhưng lạ đốt lên ngọn lửa trong lòng anh.

Anh cầm tay Hứa Tình Thâm, cô nhìn anh: “Sao thế? Tay lại nóng như vậy?”

“Chúng ta đi thôi.”

“Còn chưa ta mà.”

Tưởng Viễn Chu sợ mình không chịu nổi nữa, nhưng mà bạn bè của Tô Lạp chơi rất vui, trong đó một cô gái uống rượu xong liền nói.

“Tô Lạp, hôm nay có muốn đi thuê phòng với bạn trai không?”

Hứa Tình Thâm phải than thở…. hiện tại mọi người đang chơi gì thế?

Trước kia cô đã cảm thấy Tống Giai Giai không đáng tin rồi, thì ra là biết người biết ta.

Suýt chút nữa thì Tô Lạp bị sặc rượu: “Không khác mấy, nếu không mang các cậu đi cùng?”

Thiến Thiến ở bên cạnh la hét: “Hôm nay là sinh nhật tớ, cậu nói tất cả phải nghe theo tớ, để tớ chơi đủ, nhanh lên, trả lời!”

Lão Bạch vểnh tai lên, anh ta cũng rất mong chờ đáp án này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.